Cơ Chỉ Tâm sững sờ, giơ tay gãi đầu, bỗng nhiên cậu ta nhận ra mình khi nãy thật quá thất lễ.
Lộ Dao đứng ở ven đường nhìn cửa hàng đồ ăn nhanh, tiệm nail, cửa hàng Blind Box, trong lúc chờ đầu dây bên kia được kết nối: "Chị Ti Ti, là em."
Thẩm Ti Ti đã lâu không liên lạc với Lộ Dao, bỗng nhận được cuộc điện thoại từ em ấy khiến cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Dao Dao, đã lâu không gặp. Có chuyện gì muốn nhờ chị sao?"
Lộ Dao cũng không vòng vo: "Dạ thì cũng có chút việc. Dạo gần đây em..."
Lúc còn học ở đại học, Lộ Dao đã mở rộng được không ít mối quan hệ, chủ yếu là với mấy cô tiểu thư nhà giàu, cũng có vài người là quản lý cấp cao ở các lĩnh vực khác nhau.
Mấy tháng nay cô bận rộn quản lý phố thương mại nên không có thời gian liên lạc với mấy người khách quen trước đây.
Nhưng về chuyện làm ăn thì cô cũng không cần phải khách khí.
Mối quan hệ giữa người với người luôn được xây dựng từng chút một.
Lúc đầu có lẽ chỉ là một cơ hội tiếp xúc nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng hết cơ hội này đến cơ hội khác nối tiếp nhau, cuối cùng sẽ tạo nên một vòng tròn quan hệ rộng lớn.
Nhà họ Thẩm đầu tư vào giới giải trí, bản thân Thẩm Ti Ti lại muốn trở thành minh tinh nên khi vừa nghe Lộ Dao ngỏ ý muốn mua lại một số bản quyền của phim điện ảnh và phim truyền hình, cô ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo lát nữa sẽ báo với cô.
Lộ Dao cúp điện thoại, xoay người bước vào rạp chiếu phim tìm Phó Trì.
Phó Trì lấy làm tiếc khi nghe chuyện Cơ Chỉ Tâm bị họ hàng gây khó dễ, cậu cả của Cơ thị giờ đã thất thế.
Sau khi nghe Lộ Dao nói xong, anh ta liền nói hiện giờ mình có thể giúp cô một tay trong việc mua bản quyền.
Sau khi trao đổi công việc với Phó Trì, Lộ Dao lại rời khỏi rạp chiếu phim và đến cửa hàng đồ ăn nhanh.
Thật ra để giải quyết chuyện này cũng không cần phải dùng thủ đoạn quá cao siêu.
Bây giờ, hoạt động của phố thương mại đã không còn quá phụ thuộc vào thế giới này.
Ngay cả khi không thể mua một bộ phim phù hợp ở nơi đây thì cô vẫn có vài bộ đang chuẩn bị bấm máy ở biển Eden và Vùng đất của những giấc mơ.
Chỉ là kể từ khi Cinderella vào làm cho đến nay, cậu ta đã vì phố thương mại mà bỏ ra bao nhiêu công sức, chuyện này e là sẽ có đả kích không nhỏ đến cậu ta.
Hệ thống mơ hồ nhận ra bà chủ đang bị rối trí, không nhịn được hỏi: [Đang suy nghĩ gì vậy?]
Đúng lúc Lộ Dao đang muốn tìm nó: "Tôi đã từng dùng một trăm nghìn điểm giá trị nhân khí để đổi lấy giọng nói cho Hối Hối."
Hệ thống gần đây luôn thấy khó chịu vì nó cảm giác như có điều gì đó đang ngăn cách nó với bà chủ, cảm thấy hình như cô có chuyện muốn nhờ nó, trong lòng lại có một tia chờ mong: [Cô muốn cái gì?]
Lộ Dao: "Cần bao nhiêu điểm giá trị nhân khí để đổi lấy một đôi chân khỏe mạnh vậy?"
Hệ thống kinh hãi: [Cô muốn chữa trị cho Cơ Chỉ Tâm? Vô dụng thôi, thế giới này chưa từng mở ra Tinh Môn. Ngoại trừ cô thì chẳng có ai biết đến sự tồn tại của tôi, thần lực ở thế giới này cũng vô dụng.]
Lộ Dao: "Thần lực? Cậu vốn là thần linh sao?"
Hệ thống: [Không phải, là nguyện lực! Tôi chỉ là một hệ thống nhỏ chuyên lắng nghe nguyện vọng của người khác và giúp họ được toại nguyện mà thôi.]
Lộ Dao nắm được thông tin mấu chốt, cô hỏi lại lần nữa: "Cần bao nhiêu giá trị nhân khí mới được?"
Hệ thống thầm mắng chửi trong lòng, vừa chiến tranh lạnh xong, nó không muốn phải cãi nhau với người này nữa, liền đáp: [Cậu ta vốn là một người khỏe mạnh, bởi vì đụng phải dị vật và cả nhân quả của cậu ta trong thế giới này nên bị mất đi đôi chân. Dù cô có sử dụng đồ từ chỗ tôi thì cũng vô dụng thôi.]
"Nghĩa là vẫn có thể trao đổi được đúng không? Ra giá đi." Lộ Dao nói thẳng.
Hệ thống hít một hơi dài, người này thật cố chấp, dù gì nó cũng đã nhắc trước.
[Năm trăm.]
"Năm trăm điểm là được rồi sao?" Lộ Dao kinh ngạc vì sự hào phóng bất ngờ của hệ thống.
Hệ thống hét to: [Năm trăm nghìn điểm!]
Lộ Dao nghiêng đầu, dùng sức xoa lỗ tai: "Nói nhỏ thôi, tôi sắp điếc đến nơi rồi."
Hệ thống tức giận.
Không biết tại sao, nó cảm thấy rất bực bội.
Sau khi tán gẫu với hệ thống, Lộ Dao lấy huyễn giới mà Ma thần đã tặng cho mình đeo lên, trực tiếp truyền tống đến khu vui chơi.