Lúc này cửa văn phòng được đẩy ra từ bên ngoài, Thanh bước vào.
Xích lập tức đứng lên, đi về phía anh ta: "Thanh, cậu không sao chứ?"
Thanh lắc đầu: "Không sao. Tôi mang theo cà phê và bánh quy bơ này, có muốn không?"
"Muốn!" Xích nhận lấy: "Cậu tới cửa hàng đồ ăn nhanh? Sao không gọi tôi đi chung?"
Thanh ngồi xuống, uống một ngụm cà phê, cau mày lại, đúng là đắng quá: "Đi tham gia kỳ thi bảo vệ."
"Kỳ thi bảo vệ?" Xích bắt đầu ý thức được mọi chuyện không thích hợp: "Tầng chín mươi chín của khu vui chơi?"
"Ừ."
"... Nói cách khác gần đây cậu điên cuồng vào trò chơi là đang chuẩn bị cho kỳ thi à?"
"Ừ."
"... Cậu không bị bệnh mất hồn?"
"... Không có."
Xích không còn gì để nói, đồng nghiệp không chỉ không sinh bệnh, mà còn đang cố gắng phấn đấu.
So ra thì người rảnh rỗi nhàn tản cả ngày, hay suy nghĩ miên man như mình đúng là giống đồ ngốc...
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Xích: "... Vậy có thi đậu không?"
Thanh hơi cong môi: "Thi đậu."
Xích: "..."
Cà phê đắng chát quá, mí mắt của Xích híp lại thành một đường, không biết còn gì để nói nữa.
Nhưng mà thế vẫn may, Thanh không bị bệnh mất hồn.
Thanh nhớ lại hương vị của bữa cơm trưa ở cửa hàng đồ ăn nhanh, nhịn không được nói: "Chủ cửa hàng đồ ăn nhanh đang nghiên cứu món ăn mới, giữa trưa tôi được ăn rồi, vượt qua tất cả những món lúc trước. Lúc món mới được ra, tôi có thể mua trước giúp cậu một phần."
Xích ý thức được điều gì đó: "... Cậu tham gia kỳ thi là vì cửa hàng đồ ăn nhanh?"
Thanh: "Ừ, lúc Bạch Minh rời đi thì tôi biết ngay bảo vệ trưởng sẽ tuyển chọn lại bảo vệ cho tầng chín mươi chín, vậy nên vẫn luôn chuẩn bị."
Xích: "... Nghỉ chơi đi!"
Tới cửa hàng đồ ăn nhanh cũng không dẫn tôi theo, vai hề vẫn luôn là tôi!
-
Cửa hàng đồ ăn nhanh Lộ Dao cho ra phần ăn hoàn toàn mới, bao gồm một mặn một chay một món ăn kèm một canh và một cơm.
Ba trăm giờ một phần, mỗi ngày giới hạn năm mươi phần.
Vừa mới cho ra đã được cư dân ở Vùng đất của những giấc mơ giành nhau mẻ đầu.
Ngày nào cũng có khách hàng không mua được xin Lộ Dao gia tăng số lượng, nhưng cô luôn từ chối, thật sự làm không được.
Lộ Dao ở trong bếp chuẩn bị cho phần ăn buổi trưa, Hạnh Tử tới và nói có người xin ứng tuyển.
Thông báo tuyển dụng đã truyền ra từ lâu, cuối cùng cũng có người tới ứng tuyển. Lộ Dao buông đồ trong tay xuống, đi ra ngoài phỏng vấn.
Thanh niên tên Toàn Thắng Cử, khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, thoạt nhìn vẻ ngoài bình thường, không giỏi giao tiếp.
Lộ Dao thấy anh ta hơi quen, trong đầu hiện lên một bóng dáng mơ hồ: "Anh là bệnh nhân chứng mất hồn từng tới quán ăn cơm à?"
Toàn Thắng Cử không ngờ Lộ Dao có thể nhận ra anh ta, có hơi bất ngờ, cũng bớt rụt rè hơn: "Đúng vậy, tôi thuộc nhóm bệnh nhân chứng mất hồn đầu tiên tới quán ăn cơm. Sau khi ăn cơm của quán thì khỏi hẳn, sau đó xuất viện và dọn tới khu A. Tôi nhìn thấy thông báo tuyển dụng của quán rất lâu rồi, nhưng vẫn không có can đảm để tới phỏng vấn. Gần đây quán cho ra phần ăn mới, tôi ngồi canh cả tuần nhưng vẫn chưa mua được. Tôi... Trước kia tôi là đầu bếp, từng làm ở quán ăn khuya, cũng từng đi nấu ăn riêng tại nhà, muốn ứng tuyển đầu bếp ở quán, cô thấy có được không?"
Bởi vì không mua được phần ăn mới ra của quán nên mới lấy hết can đảm đi xin ứng tuyển làm nhân viên của tiệm.
Lộ Dao đã chết lặng, lại là một nhân viên thèm cơm của quán cô, vậy mà còn rất thành thật.
Đầu bếp, cô đã tuyển rất lâu, không ôm hi vọng có thể tuyển được người vừa ý, không ngờ thật sự có một đầu bếp chạy tới.
Nhưng Lộ Dao vẫn chưa đồng ý ngay mà đưa ra một bài kiểm tra đơn giản, để Toàn Thắng Cử phụ trách cơm trưa cho nhân viên, anh ta có thể dùng nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp tùy ý.
Toàn Thắng Cử vô cùng vui vẻ đi vào phòng bếp, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn tươi mới được xếp trên kệ, đôi mắt tỏa sáng.
Đã rất lâu rồi anh ta không nấu ăn, nhưng mới vừa bước vào bếp, anh ta đã quyết định sẽ lấy ra hết bản lĩnh của mình để được ở lại.
Lộ Dao đóng gói xong những phần ăn sẽ bán vào buổi trưa, sau đó tới xem Toàn Thắng Cử nấu cơm.
Thanh niên đeo tạp dề, ống tay áo xắn lên cao, cắt rau, trộn thức ăn lưu loát, xào rau cũng thuần thục đều tay.
Món ăn đầu tiên ra khỏi nồi, Lộ Dao nếm thử trước một miếng, ánh mắt sáng lên.