Tài xế là người tới từ nhà tổ Cơ thị nên đã cố ý lái chiếc limousine mà Cơ Chỉ Tâm vốn thường dùng để đi ra ngoài, thuận tiện cho việc cất hành lý và xe lăn.
Vệ sĩ cũng là người đã từng chăm sóc Cơ Chỉ Tâm. Bọn họ chờ ở chỗ ra vào, cảm thấy hơi hồi hộp. Cậu cả rất ghét việc bị người khác nhấc bổng lên xe xuống xe.
Kết quả là hai người đợi rất lâu nhưng không thấy người ngồi xe lăn nào, còn tưởng mình nhớ nhầm thời gian.
Một giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một người trẻ tuổi có dáng vẻ hết sức tương tự Cơ Chỉ Tâm đi ra, bước chân nhẹ nhàng, trên vai còn đeo cái túi nhỏ.
Nhìn từ thân hình thì người này gần như giống y hệt Cơ Chỉ Tâm.
Chỉ là người này đeo kính râm nên không thấy được toàn bộ khuôn mặt, khí chất cũng khác hoàn toàn với Cơ Chỉ Tâm ngồi trên xe lăn.
Trong lòng tài xế cảm thấy tiếc nuối. Đáng tiếc rằng chân của cậu cả không được tốt cho lắm, nếu không dáng vẻ cũng sẽ giống như người đàn ông này.
Vừa tràn đầy tự tin vừa chững chạc đáng tin cậy.
Người nọ đi thẳng về phía hai người khiến tài xế khiếp sợ trong lòng, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nói thầm rằng: "Không thể nào", còn há miệng ra nhưng lại không dám kêu thành tiếng.
Vệ sĩ như cảm nhận được gì đó nên tiến lên một bước.
Bấy giờ, Cơ Chỉ Tâm đã dừng lại trước mặt hai người rồi. Cậu ta tháo kính râm xuống để lộ một khuôn mặt quen thuộc nhưng lại hơi xa lạ.
Quen thuộc là vì đường nét trên khuôn mặt, còn xa lạ là vì vẻ mặt. Vẻ mặt cậu ta hoàn toàn khác với trước lúc rời đi.
Cơ Chỉ Tâm cất kính râm vào túi áo, nhìn thấy rõ vẻ mặt của tài xế và vệ sĩ rồi cất giọng bình tĩnh: "Tôi đã bảo không cần tới đón rồi cơ mà, sao lại tới cả thế này?"
Tầm mắt của tài xế nhìn xuống đôi chân của Cơ Chỉ Tâm, sự ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt không thể nào kiềm chế nổi: "Cậu cả, chân cậu..."
Cơ Chỉ Tâm xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, đôi môi cong lên tạo thành một nụ cười: "Ừ, đã chữa khỏi rồi. Mẹ tôi đâu?"
Vệ sĩ quan sát một lúc, thấy Cơ Chỉ Tâm không mang theo hành lý thì cảm thấy mình hơi thừa thãi: "Tổng giám đốc Cơ vẫn còn mấy hội nghị nữa nhưng bà có nói buổi tối sẽ dùng cơm với cậu ạ."
Cuối cùng tài xế cũng lấy lại tinh thần, xoay người đưa Cơ Chỉ Tâm đến chỗ dừng xe rồi không nhịn được mà lải nhải: "Nếu người lớn trong nhà biết chân cậu đã khỏi rồi chắc chắn sẽ mừng lắm cho mà xem. Chúng ta quay về nhà tổ sao ạ?"
Cơ Chỉ Tâm lắc đầu: "Không cần, quay về chỗ ở cũ trước đã."
Tài xế không nhịn được mà quay sang nhìn vệ sĩ. Cậu cả vẫn còn giận dỗi với người trong tộc kìa.
Có ai ngờ chân cậu ta còn có thể chữa khỏi đâu?
Trước kia đã mời hết danh y và chuyên gia trong nước nước ngoài rồi nhưng không có chút hy vọng nào.
Kể từ khi vị thần cũ ngã xuống, Cơ thị đã thay đổi rất nhiều.
Lần này cậu cả quay lại e là sắp trở trời rồi.
Chẳng qua rốt cuộc là ai đã chữa khỏi chân cho cậu cả vậy?
Đến dưới khu chung cư, Cơ Chỉ Tâm đẩy cửa xe ra rồi xuống xe nói với vệ sĩ: "Tối nay tôi có việc cần ra ngoài. Anh nói lại với mẹ tôi là không cần phải tới đâu. Mấy ngày nay tôi cũng sẽ bề bộn nhiều việc."
Cơ Chỉ Tâm đã không còn chút hứng thú nào với việc quay lại Cơ thị nữa rồi.
Lần này cậu ta trở về chủ yếu là để dọn dẹp mấy chướng ngại vật cản trở từ bên trong khiến cậu ta thất tín trước mặt bà chủ, tiện thể bàn bạc nốt những hợp đồng trước đó chưa bàn bạc luôn. Thế mới không phụ lòng bà chủ chữa khỏi hai chân cho cậu ta.
Lộ Dao chưa nói nhưng không ai hiểu rõ chuyện này khó khăn nhường nào hơn cậu ta.
Ban đầu khi hai chân không có cảm giác, cậu ta không ngừng hỏi thăm tìm kiếm chuyên gia, lần lượt trao đi hy vọng nhưng lại bị hiện thực đánh trả về.
Vốn dĩ cậu ta cho là cuộc sống ở cửa hàng Lông Xù đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trước kia cậu ta còn nói rằng rời khỏi khu phố thương mại thì bà chủ cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng cô lại mang đến cho cậu ta một kỳ tích không thể kỳ tích hơn.
Vì không thể rút lại những gì mình đã nói nên cậu ta chỉ có thể đền đáp bằng công việc thôi.
Tài xế nói mình sẽ chờ cậu ta ở dưới lầu, lát nữa sẽ đưa cậu ta ra ngoài nhưng Cơ Chỉ Tâm từ chối.
Trong nhà cũng không phải là không có xe, chỉ là chân cậu ta vốn bị thương nên không lái được mà thôi.
Bây giờ cậu ta không cần những người này nữa.