Tóm lại con người phải tìm kiếm chút gì đó 2
Vạn Bảo Châu cúi đầu, lại im lặng.
Lộ Dao nói tiếp: "Thế nhưng, thói quen cũng không được tính là bị hỏng."
Vạn Bảo Châu ngẩng đầu, sự mông lung ở đáy mắt biến mất: "Cám ơn ngươi, Lộ Dao."
Vạn Bảo Châu đứng dậy, nói lời tạm biệt với Lộ Dao.
Nàng ta đi tới cửa thì bị gọi lại.
Lộ Dao vừa thu dọn bản vẽ ở trên bàn vừa nói: "Thiên công tử, cô vừa mới nói tôi là thiểu số. Thật ra không đúng, tôi giống với hầu hết mọi người, từ nhỏ đã bình thường, không có ước mơ gì quá lớn, chỉ làm việc và sống cuộc đời bình thường."
Vạn Bảo Châu xoay người lại, biểu cảm trên mặt giống như muốn nói: "Đừng có đùa, ngươi mà tính là bình thường cái gì."
Lộ Dao cười tiếp tục nói: "Cô cũng thế."
Thế giới rộng lớn đủ để chứa đựng bất cứ dã tâm, tham vọng, ước muốn quá đáng nào.
Với trời đất, con người nhỏ bé như cát bụi.
Nhiều lúc, không cần nghĩ tồn tại của bản thân vô cùng đặc biệt.
Vạn Bảo Châu ngẩn ra, lại cúi đầu: "Cảm ơn."
Nàng ta cũng như thế sao?
Đi ra khỏi phòng nghỉ, khóe miệng của Vạn Bảo Châu khẽ nhếch lên.
Tạ Vãn và Tôn Thanh Hà ngồi ở một cái bàn trong góc tại khu nghỉ ngơi dưới lầu một, nhìn thấy Vạn Bảo Châu đi ra từ phòng nghỉ thì lập tức đứng dậy, đi qua gọi Hồng Ngọc đang bị đám người Tạ Húc quấn lấy, muốn bảo nàng giúp truyền lời.
Tạ Húc và Trần Vũ Ninh đang tụ lại cùng nghiên cứu mắt kính của Hồng Ngọc, Tạ Húc thử đeo một lúc, khi đứng lên cảm thấy chóng mặt ngay nên lập tức tháo xuống: "Mắt kính này của ngươi không giống với cái ở phòng chiếu phim trên lầu hả?"
Hồng Ngọc đứng ở một bên, lúng túng gật đầu.
Quen đeo mắt kính rồi, đột nhiên tháo ra, trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Trần Vũ Ninh cũng đeo, đi được hai bước thì lập tức tháo xuống, nhìn Hồng Ngọc: "Hoa mắt, còn không thấy rõ. Sao ngươi phải đeo thứ này?"
Hồng Ngọc giơ tay lấy lại mắt kính, đeo lên xong mới trả lời: "Mắt của dân nữ có tật, chỉ khi đeo cái này mới có thể nhìn rõ sự vật. Cái mắt kính này là bà chủ nhỏ tặng cho dân nữ."
Lộ Dao đi ra hít thở không khí trong lành, đúng lúc nghe thấy, thuận miệng trả lời: "Mắt của Hồng Ngọc bị cận, đeo kính để khắc phục thị lực. Mắt của người bình thường không có vấn đề gì, tất nhiên đeo sẽ cảm thấy khó chịu. Thấu kính của mắt kính 3D không giống với cái này, tác dụng cũng không giống nhau. Nếu các anh quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện ra điểm khác nhau."
Tạ Húc nhìn Lộ Dao: "Đúng là trước đây không chú ý, thì ra mắt kính còn có những tác dụng khác nhau."
Lộ Dao gật đầu: "Đương nhiên. Khá nhiều người lớn tuổi có mắt không tốt, họ thường không thấy rõ vật ở gần, ngược lại nhìn ở xa thì thấy rõ, hơn nữa nhìn vật cần phải có ánh sáng mạnh, đây là lão thị, cũng có thể khắc phục thông qua việc đeo mắt kính."
Đám người Giang lão thái gia và đại quản gia đang ngồi ở cái bàn bên cạnh, nghe vậy thì trao đổi ánh mắt, hơi rung động.
Thì ra thứ gọi là "mắt kính" gì đó cũng thực dụng như vậy.
Tấn Vương thế tử hỏi: "Nếu Hồng Ngọc xem phim 3D thì phải làm sao? Mang hai cái mắt kính hả?"
Lộ Dao lắc đầu: "Theo nguyên lý mà nói thì gần giống như vậy, nhưng mà chúng tôi có chuẩn bị mắt kính kẹp. Nếu Hồng Ngọc muốn xem phim 3D, trên mắt kính của cô ấy sẽ có thêm một tấm thấu kính là được."
Đám người Tạ Húc còn muốn nói tiếp, Tạ Vãn đã nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay của Lộ Dao, hơi nhíu mày, lo lắng nói: "Bà chủ nhỏ, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi, có thể nói chuyện trước không?"
Lộ Dao nhìn sang nàng và Tôn Thanh Hà, xoay người đi vào phòng nghỉ: "Đi theo tôi."
Tạ Vãn và Tôn Thanh Hà đi theo Lộ Dao vào phòng nghỉ, Trần Vũ Ninh hỏi Tạ Húc: "Muội muội của huynh tìm bà chủ nhỏ có chuyện gì vậy?"
Tạ Húc lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Thật ra người ngồi ở bàn bên cạnh đang chờ Lộ Dao, không ngờ giữa đường lại bị cắt ngang.