Nhiệm vụ cuối cùng đã mở ra 2
Lúc Lộ Dao nhận được bái thiếp cũng bất ngờ, vốn tưởng rằng lần trước sau khi gặp qua, người của Giang thị nhiều nhất cũng chỉ thay đổi thái độ tiếp xúc, không ngờ lại đưa tới nhân vật như vậy.
Giang lão thái gia đánh giá Lộ Dao, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đã từng nhìn thấy bao thăng trầm của thế gian lại để lộ ra sự tò mò và khen ngợi không phù hợp với tuổi tác: “Lão phu tự cho là cả đời này đã đi đã lăn lộn, nhận thức vô số người, đã sớm quen thuộc với chuyện của thế gian, người của thế gian. Không nghĩ tới tuổi này, còn có thể nhìn thấy một người như bà chủ Lộ, thật là hậu sinh khả úy.”
(*) Hậu sinh khả úy ( 后生可畏): kẻ sinh sau ắt hơn bậc cha anh, là lời khen lớp người sinh sau, ám chỉ giới trẻ có thể vượt qua được thế hệ trước.
Đây… Chẳng lẽ là lời khen?
Lộ Dao sững sờ, không kịp phản ứng.
Giang Ngữ Điệp, Giang Thành cùng với đại quản gia đứng cạnh cửa gần như đều mất đi năng lực quản lý biểu cảm, cho dù là đại lão gia bây giờ, cũng chưa bao giờ được lão thái gia khen ngợi như thế.
Chỉ có Điệp Thất xem như là chuyện đương nhiên, bà chủ nhỏ đương nhiên là giỏi nhất.
Lộ Dao hơi cúi đầu, giơ tay vén tóc: “Hôm nay ngài tới đây, chỉ sợ không phải chỉ là tán dương tiểu bối đâu nhỉ?”
Giang lão thái gia cười lớn: “Không hợp lẽ thường, không hơp lẽ thường một chút nào cả. Có thể là lớn tuổi rồi, lão phu cũng không thích mấy trò quanh co lòng vòng giả dối nữa. Tiểu Lộ à, mấy ngày trước ta xem bộ “Kế hoạch lên mặt trăng” trong rạp chiếu phim của các ngươi.”
Lộ Dao ngồi thẳng, một tay chống trên bàn, nửa người trên nghiêng về phía trước, bày ra tư thế lắng nghe.
Đường nét biểu cảm của Giang lão thái gia tập trung ở giữa, giống như là từng khe rãnh bị gió đào ra trên đống cát vàng, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời: “Bộ phim đó rất hay, thật sự rất hay. Bất cứ khi nào, có thể tiến đến phía trước cũng chỉ là một nhóm người nhỏ. Lớn tuổi có chỗ tốt chính là biết nhiều hơn một chút so với người trẻ, lão phu mơ hồ ngửi được một mùi phong ba. Đáng tiếc, lão phu lớn tuổi, từ lâu đã không thể làm ngọn đuốc đi ở phía trước. Ta suy nghĩ trái phải, làm một tảng đá lót chân xấu xí, hình như cũng không tệ lắm.”
Nói xong mấy câu cuối cùng, trên mặt Giang lão thái gia lộ ra vẻ tiếc nuối và không cam lòng, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, chậm rãi mà kiên định.
Ngón tay Lộ Dao siết chặt, trên mặt nở nụ cười yếu ớt: “Không có những tảng đá đủ hình dạng để xây lên bậc thang tiến lên phía trên, thì làm sao có ngọn đuốc đi ở phía trước đây? Nói đến “Kế hoạch lên mặt trăng”, cuối cùng vị phi hành gia kia có thể thành công lên mặt trăng, không chỉ có công lao của một, hai tổ nghiên cứu khoa học. Nếu không có tiền thuế của hàng vạn thần dân nộp lên trong thời gian dài, làm sao có thể chống đỡ dậy ý chí tiến lên của bọn họ? Vì vậy, không bao giờ có những tảng đá lót chân xấu xí mà chỉ có nền móng vững chắc được xây dựng từ vô số hạt cát nhỏ.”
“Cạch-” Một tiếng giòn tan vang lên, Giang Ngữ Điệp lỡ tay làm vỡ ly nước, vẻ mặt hơi luống cuống: “Xin lỗi, nhất thời không cầm chắc.”
Giang lão thái gia giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Lộ Dao, bỗng nhiên đưa tay che mắt, lớn tiếng bật cười: “Hậu sinh khả úy, quả thật là hậu sinh khả úy.”
Điệp Thất dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất, đổi một tách trà mới cho Giang Ngữ Điệp.
Giang Ngữ Điệp nhìn Lộ Dao, ánh mắt phức tạp, bàn tay đặt dưới bàn chậm rãi siết chặt thành quyền.
Trong nháy mắt này, nàng ấy bỗng nhiên nghĩ tới người kia.
Trước đó, người nọ cũng đã nói những lời tương tự với lão thái gia.
Nhưng lúc đó, nàng không thể đưa ra câu trả lời hoàn mỹ như thế giống như bà chủ Lộ.
Giang Thành cũng ngây ngốc, nữ tử này thật dám nói.
Giang lão thái gia là một người yêu thích cái hay, sau khi tới Lương Kinh, ngày ngày lưu luyến rạp chiếu phim, kiến thức điện ảnh, nhà vệ sinh hiện đại, máy sấy khô, búp bê máy, đồ ăn kỳ lạ, son môi… Đủ thứ mới lạ, vẫn không làm thay đổi ý định ban đầu, một lòng muốn hợp tác với rạp chiếu phim cùng mở phường giấy.
Giang Thị sẽ xây dựng một phường làm giấy mới ở Lương Kinh, chuyên nghiên cứu giấy vệ sinh.
Lộ Dao đầu tư kỹ thuật, từ nay về sau chia năm mươi năm mươi, và toàn bộ nhân mạch, tài lực của Giang thị đều có thể cho cô sử dụng.
Lộ Dao cảm nhận được một sự điên cuồng, sự kiên trì và nhiệt tình vô hạn của con người trong việc khám phá những điều chưa biết.
Nhìn xa mới biết, rồi tiến tới tìm kiếm từ trên xuống dưới, không phải là chuyện như vậy sao?
Lộ Dao sảng khoái ký hợp đồng với Giang thị.
Đối với việc làm giấy, Giang lão thái gia giống như đã tìm được niềm vui cuối đời, vừa ký hợp đồng xong, lập tức đứng dậy nói phải ra khỏi thành bắt đầu xây phường giấy mới.
Trước đây không nhận được lời phản hồi của Lộ Dao nên mới không dám khởi công.
Giang lão thái gia, Giang Thành và đại quản gia đi trước, Giang Ngữ Điệp lại không đứng dậy.