Người bị hại 5
“Một năm sau, Cổ lão gia gặp nạn ở bên ngoài, được đưa trở về Cổ phủ. Cổ tiên sinh bị trọng thương, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, Cổ lão gia sai người gọi Cổ thiếu gia đến trước giường. Ông ấy nằm liệt giường không thể dậy được. Bảo nhi tử chưởng gia, tiếp quản các cửa hàng và đất đai của gia đình. Nhưng Cổ thiếu gia rảnh rỗi chỉ biết giao du đùa nghịch bên ngoài, vướng bận sự vui vẻ phàm tục, giao hết cho tỷ tỷ quản sự, ngày ngày lẻn ra ngoài gặp gỡ bằng hữu uống rượu.
“Cổ lão gia biết chuyện, gọi nữ nhi đến giường khiển trách nàng ấy. Cổ tiểu thư giải thích, nàng ấy chỉ muốn giúp phân ưu trong nhà. Cổ lão gia cảm thấy chính sự nuông chiều của mình đã nuôi lớn dã tâm của nữ nhi nên cực kì tức giận. Lại oán trách Cổ phu nhân không dạy dỗ tốt nữ nhi, nàng ấy lớn lên không nghĩ đến tam tòng tứ đức mà lại ngấp nghé đồ của đệ đệ.”
Hệ thống yếu ớt lên tiếng: [Này, Lộ Dao, đừng nói nữa.]
Ánh mắt Vũ Đế nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Dao.
Lộ Dao giống như không nhận ra điều đó, không để ý tới hệ thống, tiếp tục nói: “Cổ phu nhân lau nước mắt ra khỏi phòng của Cổ lão gia, lại đến phòng của Cổ tiểu thư. Cổ tiểu thư vì lời chỉ trích của phụ thân mà rất thương tâm, thấy đôi đỏ hoe của mẫu thân lại cảm thấy áy náy. Cổ phu nhân nhìn thấy nữ nhi mình, câu đầu tiên bà ấy nói lại là: “Tại sao con lại đi ngấp nghé đồ của đệ đệ mình? Ta và lão gia đối xử với con không đủ tốt sao?” Cổ tiểu thư cả kinh lui ra phía sau một bước. Chẳng qua nàng ấy chỉ thích làm những việc đó, kiểm toán tính tiền, tiếp đãi quản sự, kiểm tra tài sản ruộng đất, nghe tá điền báo cáo sản lượng một năm. So với việc ở trong hậu trạch thì nàng ấy thích việc buôn bán hơn mà thôi. Nhưng ngay cả mẫu thân cũng cho rằng nàng ấy tham lam tài sản của đệ đệ mình.
“Cổ tiểu thư đột nhiên nhận ra, trong mười mấy năm qua tất cả những ân huệ mà nàng ấy nhận được đều có điều kiện. Nàng ấy không nhớ rõ mình đã học được cách nhìn sắc mặt người từ bao giờ, biết đệ đệ mình không thích đi học, điều đó khiến cho phụ thân nàng ấy không vui. Nàng ấy liền mỗi ngày đều đi học với đệ đệ, Cổ thiếu gia miễn cưỡng được dỗ dành đi học, gần như không còn kêu ca vì phải đọc sách. Cổ tiểu thư vì vậy mà được Cổ lão gia khen ngợi.
“Khi nàng ấy lớn lên một chút, đệ đệ nàng ấy không muốn tiếp quản gia nghiệp khiến Cổ lão gia rất đau đầu. Cổ tiểu thư học cách kiểm tra và quản lý cửa hàng, Cổ lão gia luôn khen ngợi nàng ấy thông minh, rộng lượng. Bây giờ nghĩ lại, cách phụ thân nhìn nàng ấy lúc đó rõ ràng mang theo sự rất nhiều sự tiếc nuối. Lúc đó nhất định là phụ thân cảm thấy nếu là đệ đệ thì tốt rồi.
“Nữ nhân cả đời đều phải đem đức hạnh, rộng lượng, biết tiến biết lùi khắc vào trong xương tủy. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Đây là những điều kiện để họ được ưu ái. Nếu không như thế thì chắc chắn là tâm cơ thâm trầm, lòng tham chưa đủ, dã tâm bừng bừng, là một nữ nhân ác độc, tàn nhẫn.”
Sắc mặt của Vũ Đế đã xám xịt khó coi, trong bóng đêm không nhìn rõ lắm. Nhưng toàn thân Đế vương phát ra nộ khí là thật.
Cách đó không xa, Harold và Diệp Tiêu đều dừng công việc đang làm, đứng dậy, đi vài bước về phía hồ nước.
Lộ Dao nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của Vũ Đế, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ có muốn tiếp tục nghe kết cục không?”
Hai tay Vũ Đế sau lưng đã nắm thành quyền, sau đó chậm rãi buông ra: “Nói.”
“Trong cơn tức giận, Cổ lão gia đã tìm một cửa hôn sự cho Cổ tiểu thư, hôn lễ định sau ba tháng. Cổ tiểu thư không muốn lập gia đình nhưng lại không thể phản kháng phụ mẫu mình.”
“Hai tháng sau, hôn kỳ của Cổ tiểu thư đang đến gần. Cổ thiếu gia đột nhiên mất tin tức, đi ra ngoài bảy ngày chưa trở về, cũng không gửi thư cho người nhà. Cổ lão gia và Cổ phu nhân mấy lần ngất đi trong lo lắng. Những người hầu trong nhà đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy Cổ thiếu gia. Cổ tiểu thư nhớ tới khi đệ đệ ra ngoài, hắn có nói hắn đến nhà bằng hữu ở ngoài thành. Cổ tiểu thư ra khỏi thành tìm kiếm, rồi tìm thấy thi thể của đệ đệ mình trong một khe núi.”
“Khi đó thân thể Cổ thiếu gia đã lạnh cóng, Cổ tiểu thư ngồi nửa ngày, dần dần tiêu hóa sự thật này. Từ hôm đó Cổ tiểu thư cũng mất tích.”
“Một tháng sau, một đại phu và dược đồng ra khỏi thành để hái thảo mộc thì phát hiện một nữ thi không có khuôn mặt. Quần áo và vóc dáng hoàn toàn giống với Cổ tiểu thư đã mất tích. Quan phủ đến khiêng thi thể đã thối rữa đi rồi mời Cổ lão gia và Cổ phu nhân tới nhận mặt. Thi thể kia đã bị phân hủy từ lâu đến mức không thể nhận dạng, chỉ có thể nhận biết từ quần áo và đồ trang sức trên cơ thể. Cuối cùng, Cổ phủ xác nhận, người đã chết đó là Cổ tiểu thư.”