Ngón tay là đèn pin nhỏ 3
Sau khi Tiêu Trạch nói xong, anh ấy đột nhiên dừng lại, cúi đầu xuống, một màu đỏ ửng lan từ cổ đến tận sau tai.
Anh ấy vậy mà lại hí hửng kể về thời thơ ấu của mình với một người xa lạ, nói đến nỗi cạn nước bọt.
Rõ ràng bình thường bản thân cũng không phải là một người thích nói chuyện.
Lộ Dao nhìn thời gian, quả nhiên đã không còn sớm.
Hầu hết kẹo trong hộp đồ ăn vặt đã hết, xem ra đồ ăn từ quán ăn vặt, cửa hàng Lông Xù và Ngọc Quế Trai vẫn rất hợp khẩu vị của Tiêu Trạch.
Dù ngoài miệng bảo rằng mình không còn là một đứa trẻ.
Lộ Dao đứng dậy, gói một hộp kẹo đủ màu đưa cho Tiêu Trạch đang lúng túng: “Cậu Tiêu, khi mệt mỏi hãy ăn kẹo một cách hợp lý, tâm trạng sẽ thư thái hơn rất nhiều. Buổi tối đi ngủ nhớ chơi bong bóng nước Rồng Xanh Nhỏ. Lần sau rảnh rỗi, hoan nghênh lại tới chơi.”
Tiêu Trạch ngượng ngùng bèn hỏi bao nhiêu tiền, định mua kẹo và bong bóng nước, nhưng không lay chuyển được chủ tiệm.
Cuối cùng, anh ấy vẫn đi ra ngoài với hộp kẹo và bong bóng nước, trước khi rời đi còn ngửa đầu nhìn lên trời.
Lộ Dao thấy đèn đường bên ngoài đều đã tắt, toàn bộ khu vực đã tối đen như mực, chỉ có bảng hiệu của Trung tâm bổ túc trẻ em là sáng đèn. Cô lấy một viên đá ma pháp từ trong kho ra làm một chiếc đèn chong, định đưa nó cho Tiêu Trạch, nhưng ngẩng đầu nhìn lại thấy những ngón tay của Tiêu Trạch đang phát sáng.
Lộ Dao trợn to hai mắt: "Tay của cậu..."
Tiêu Trạch nhẹ nhàng vung vẩy ngón tay phát sáng: "Năng lực bình thường không có tác dụng gì, miễn cưỡng có thể dùng làm đồ chiếu sáng. Tôi đi trước."
Tiêu Trạch đi ra ngoài vài bước, sau đó quay người và đi về hướng công ty.
Anh ấy muốn đi tìm điện thoại di động.
Lộ Dao sửng sốt một hồi mới hoàn hồn lại: "Cái kia... chẳng lẽ là... siêu năng lực?"
Hệ thống: [Năng lực của người này thật buồn cười, ngón tay là đèn pin nhỏ. Sao có thể có siêu năng lực phế như vậy chứ? Ha ha ha ha ha.]
Lộ Dao lâm vào trầm tư, như vậy vào sáu mươi năm trước, cơ hội khiến thế giới chấn động là bởi vì nhân loại thức tỉnh siêu năng lực?
Tiêu Trạch lấy điện thoại của mình và trở về căn hộ, trời đã tối.
Anh ấy ra phòng tắm, ngồi ở trên giường chơi đùa với con rồng nhỏ màu lục trên chai bong bóng nước, hồi tưởng lại chuyện kỳ quái hôm nay, chỉ cảm thấy không chân thực.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiêu Trạch đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Từ Hiểu Hiểu thông qua camera.
Anh ấy không mở cửa mà hỏi: "Có chuyện gì?"
Từ Hiểu Hiểu ở ngoài cửa mặc áo ngủ, dựa vào cửa: "Tiêu Trạch, em muốn ngủ chung với anh."
Tiêu Trạch: "... Hôm nay anh không có tâm trạng."
Từ Hiểu Hiểu có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Tiêu Trạch từ chối cô ta: "Anh có chuyện gì à? Mở cửa đi!"
Tiêu Trạch rất hiểu Từ Hiểu Hiểu, nếu đêm nay mà cho cô ta vào thì đừng mong ngủ được.
Nhưng đóng cửa hoài thì có thể cô ta sẽ đứng ngoài đó cả đêm mất.
Từ Hiểu Hiểu rất bướng bỉnh, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ra đã hiểu một cách sâu sắc rồi.
Không thuận theo cô ta, tình cảnh sẽ luôn huyên náo khó coi.
Tiêu Trạch quay đầu lại, nhìn thấy hộp kẹo đang mở dở, trong lòng khẽ động, xoay người cầm lấy hộp kẹo, nhét ra ngoài qua khe cửa: “Cái này cho em, cầm về ăn đi. Hôm nay anh mệt thật."
Từ Hiểu Hiểu lập tức cố sức đẩy cửa, không cho Tiêu Trạch đóng lại: "Đừng mong tùy tiện đuổi em đi."
Cuối cùng Tiêu Trạch vẫn để Từ Hiểu Hiểu vào.
Từ Hiểu Hiểu xé mở hộp kẹo, cắn một miếng liền không dừng được: "Kẹo này... mua ở đâu?"
Tiêu Trạch ngồi ở mép giường, không muốn nói chuyện, sờ thấy bong bóng nước vừa rồi tùy tiện đặt xuống, nhớ tới những gì Lộ Dao đã nói, mở nắp ra và thổi một hơi mạnh.
Bong bóng mang hương thơm nhàn nhạt bay khắp phòng, Từ Hiểu Hiểu ở một bên nhai kẹo, bật cười: "Hôm nay anh trở về thời tiểu học à? Trẻ con."
Bong bóng vỡ tung, một loại thuốc chứa hiệu quả thư giãn tràn ngập căn phòng.
Tiêu Trạch đột nhiên cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chậm rãi ngã xuống giường, hai mắt từ từ nhắm lại, cuộn chăn lại, một giây sau chìm vào giấc ngủ say.
Từ Hiểu Hiểu đang ngồi trên ghế sô-pha buông hộp kẹo xuống, dựa vào gối, mơ màng ngủ thiếp đi.
Đêm đó, cả Tiêu Trạch và Từ Hiểu Hiểu đều có những giấc mơ về thời thơ ấu, khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng thả lỏng.
Từ Hiểu Hiểu ngồi trên sô-pha dụi dụi mắt: "Sao em lại ngủ ở đây?"
Tiêu Trạch nhặt bong bóng nước rơi trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc và nặng nề: "Hôm nay khoan hãy đi làm, đi bệnh viện kiểm tra toàn thân đã."