Bổ túc thời thơ ấu chính thức bắt đầu 3
Nhóc đầu đinh ôm lấy một con thú nhồi bông gấu trúc nhỏ màu nâu, lạch bạch chạy đến dưới hàng rào dây thường xuân, nhìn ngó bốn bề, từng bước đi xuống hai bậc thang rồi ngồi xuống.
Lộ Dao quay đầu lại nhìn Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch hơi cúi đầu, tránh khỏi tầm nhìn của bà chủ, tai đỏ cả lên.
Bé đầu đinh chính là Tiêu Trạch thời thơ ấu.
Bạn nhỏ khác chơi đùa trên sân vận động, cậu ấy ngồi trên bậc thang, cúi đầu đếm kiến bò qua.
Thú nhồi bông gấu trúc ôm trong lòng là quà buổi sáng trước khi đi mẹ tặng cho cậu ấy, mẹ nói chiều quay lại dẫn cậu ấy đi ăn phần ăn trẻ em cậu ấy thích nhất.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, bạn nhỏ khác được cha mẹ đón đi.
Nhóc đầu đinh vẫn còn ngồi ở đó.
Mẹ không xuất hiện.
Ngày hôm ấy là sinh nhật năm tuổi của Tiêu Trạch.
Ký ức liên quan đến thuở ban sơ thời thơ ấu của Tiêu Trạch, chính là một buổi chiều mãi cũng không đợi được mẹ quay lại.
Thời gian lưu lại của một lần du hành thời không là ba phút, nhưng thời gian quá khứ trôi đi khác với hiện thực.
Ba phút ở thành phố Tam Hoa, Lộ Dao và Tiêu Trạch trưởng thành ngồi xổm phía sau lùm cây, lặng lẽ chú ý đến Tiêu Trạch đầu đinh, đã qua cả buổi chiều.
Lại về Trung tâm bổ túc trẻ em, Tiêu Trạch nói ra phần sau của buổi chiều dùng để mở đầu ấy.
Đêm khuya, mẹ gọi đến trung tâm chăm sóc giáo dục, trước khi tan làm nhận được ca cấp cứu, vừa mới kết thúc một cuộc phẫu thuật, không thể về đón Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch đầu đinh đứng ở bên chân dì bảo mẫu, nhìn vân gỗ dưới chân bàn.
Mà mấy ngày tiếp theo đó mẹ cũng không đến đón cậu ấy nên cậu ấy đã ở lại trung tâm chăm sóc giáo dục.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tiêu Trạch nghe thấy dì bảo mẫu lén nói chuyện bên ngoài.
Cậu ấy đã năm tuổi rồi mà vẫn chỉ có một đầu ngón tay biết phát sáng, e là sẽ không thức tỉnh lần hai.
Chắc mẹ đã bỏ rơi cậu ấy rồi.
Mà một tuần sau, mẹ đã quay lại.
Bà ta mua cho Tiêu Trạch một túi lớn đồ ăn vặt, còn có đồ chơi.
Cuối cùng nhóc đầu đinh cũng gặp được mẹ, vui vẻ chạy qua, nụ cười vừa vươn trên đôi má non mềm.
Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, khoác một tay lên vai mẹ, ngón tay thô to lướt qua má Tiêu Trạch.
Mẹ lại kết hôn rồi.
Chính là mấy hôm bỏ cậu ấy ở lại trung tâm chăm sóc giáo dục, bà ta đi kết hôn và hưởng tuần trăng mật.
Bất hạnh thay, có lẽ chính là lúc ấy đã viết xong màn nhạc dạo đầu rồi.
Kết hôn chưa được ba tháng, mẹ mang thai.
Hôm biết được tin, bà ta và người đàn ông ấy đã dẫn Tiêu Trạch đến khu vui chơi.
Sau khi chơi đùa cả ngày, mẹ cười kéo tay Tiêu Trạch đặt lên bụng: “Tiểu Trạch à, con sắp có em trai hoặc là em gái rồi đó.”
Sau đó em gái chào đời, là một bé gái cực kỳ có thiên phú.
Mười tháng đầu, em gái đã thức tỉnh năng lực.
Hệ tự nhiên, có thể thao túng nguyên tố nước.
Lúc hai tuổi, em gái thức tỉnh năng lực lần hai.
Dưới tiền đề có thể chi phối nguyên tố nước, giờ còn có thể thay đổi tính chất của nước.
Ngày thứ ba em gái thức tỉnh lần hai, mẹ dẫn Tiêu Trạch đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo mới, một ba lô mới, đồ dùng học tập mới, sau đó thay cậu ấy làm thủ tục nội trú.
Năm ấy, Tiêu Trạch vừa lên lớp hai.
Tiêu Trạch nói, quà là một tín hiệu.
Nó là chiếc áo khoác che phủ lời nói dối, mang theo điềm báo tương lai sắp mất đi một thứ gì đó.
Lần nào cũng vậy, chưa từng có ngoại lệ.
Cho nên đối với anh ấy, trên đời này tuyệt đối sẽ không có món quà nào là miễn phí.
Nếu có, đó chắc chắn sớm đã được định giá trong âm thầm.
Lộ Dao gật đầu: “Quả thật là vậy, giá của lần du hành thời không lần này của chúng ta tôi đã tính xong rồi.”
Tiêu Trạch bị cắt ngang cũng không giận, thật ra anh ấy cũng không thích đi sâu vào chuyện lúc nhỏ, cười khổ bắt đầu móc ví ra, trái lại vẻ mặt nhẹ nhõm: “Thế này thì tốt.”
Thiếu thốn tuổi thơ của anh ấy căn bản không thể được bù đắp.
Dù có cỗ máy thời gian thật đi chăng nữa thì những hèn nhát và yếu đuối chôn vùi trong khoảng thời gian cũ kỹ ấy bị đào ra lần nữa, cũng chỉ khiến anh ấy thêm một lần nhìn rõ được sự thật mình đã từng bị ruồng bỏ từng bước một mà thôi.
Lộ Dao từ trong quần áo mò ra một chiếc chìa khóa màu trắng bạc, lần nữa nhấc giáo viên Alfred đã khôi phục lại thành quả cầu lên, gọi Tiêu Trạch: “Đừng vội trả tiền, bổ túc thời thơ ấu mới vừa bắt đầu thôi.”
Tiêu Trạch không hiểu: “Cô cũng thấy rồi đấy, tuổi thơ của tôi không thể xảy ra thay đổi.”
Lộ Dao gật đầu: “Chuyện cũ không thể truy tìm, đạo lý như vậy, nên chúng tôi tên là trung tâm bổ túc. Bổ túc bổ túc, bù đắp chỗ thiếu thốn, mua được việc có thể lần nữa chỉ dẫn quan niệm và kỹ năng trong đường đời. Dự tính ban đầu của bổ túc không phải là thay đổi quá khứ, mà là hiện tại, ngay lúc này đây.”
Lộ Dao nhìn Tiêu Trạch đang sững người, trực tiếp khởi động chìa khóa, mở ra giai đoạn hai: “Học sinh bổ túc số một Tiêu Trạch xin chú ý, bổ túc thời thơ ấu chính thức bắt đầu.”
Ánh sáng trắng trước mắt bùng lên, Tiêu Trạch mở bừng mắt, lại về đến bên hàng rào dây thường xuân quen thuộc của Trung tâm chăm sóc giáo dục thành phố Đồi Mồi.