Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 808 - Chương 808: Người Này Hết Thuốc Chữa Rồi 2

Chương 808: Người này hết thuốc chữa rồi 2 Chương 808: Người này hết thuốc chữa rồi 2

Người này hết thuốc chữa rồi 2

Hai mắt của Hồ Kỳ và Hồ Tiêu đều sáng lên, Hồ Kỳ hồn nhiên vui vẻ, ngay lập tức chạy về phía Lộ Dao.

Hồ Tiêu đứng sững sờ tại chỗ, chờ Lộ Dao chào hỏi với chú bảo vệ xong, quay đầu gọi cậu mới hoàn hồn.

Ô của Lộ Dao rất lớn, ba người trưởng thành cùng che cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà Hồ Kỳ và Hồ Tiêu không đủ cao, bước đi của ba người không đồng đều.

Lộ Dao bảo bọn họ nắm tay đi ở phía trước, còn mình thì che ô ở phía sau.

Trên đường lái xe về nhà, Lộ Dao đều tìm kiếm câu chuyện để nói, Hồ Kỳ trả lời vô cùng tích cực.

Cậu ấy rất thích Alfred dì Lộ đã cho.

Dì Lộ khác với những người lớn mà cậu ấy đã từng tiếp xúc, cô sẽ chăm chú lắng nghe cậu ấy, cũng sẽ dịu dàng trả lời bất cứ câu hỏi gì của cậu ấy.

Dường như ở trước mặt cô, câu thần chú gọi là “làm lơ” không hề tồn tại trên người cậu ấy.

Hồ Tiêu im lặng ngồi trong bóng tối, nhìn Hồ Kỳ hai mắt tỏa sáng nghiêng người về phía trước, nhìn Lộ Dao vô cùng chăm chú, chẳng biết vì sao lại cảm thấy chua xót không thể chịu được.

Trường tiểu học Cây Quất cách tiểu khu Cây Quất không xa, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, thời gian lái xe càng ngắn hơn.

Xe tiến vào ga ra, đi thang máy từ tầng hai lên tầng ba, đi đến cửa phòng 305, Hồ Kỳ ngẩn người.

A, về đến nhà rồi.

Lộ Dao bấm chuông cửa thay Hồ Kỳ.

Lúc mẹ Hồ Kỳ mở cửa không giấu được vẻ mặt mất kiên nhẫn, đầu tiên nhìn thấy Lộ Dao, sửng sốt một lúc, mới cúi đầu nhìn thấy Hồ Kỳ, kìm nén cơn tức giận lại, cười gượng nói: “Mẹ Hồ Tiêu, phiền cô đón cả Hồ Kỳ về.”

Chiếc ô dựng bên tường vẫn còn nhỏ nước, trên mặt Lộ Dao là nụ cười không hề khách sáo: “Mẹ Hồ Kỳ, bên ngoài mưa rất to, xe trên đường lại nhiều, thời tiết này phụ huynh bình thường sẽ không yên tâm để cho con đội mưa chạy về.”

Khuôn mặt của mẹ Hồ Kỳ cứng đờ, lúng túng nói: “Ôi, có lẽ buổi sáng tôi dậy sớm quá, về nhà thấy đau đầu, uống hai viên thuốc, đầu óc mơ mơ màng màng, thật sự không nghe thấy tiếng mưa.”

Lý do vô lý này, Lộ Dao biết chỉ với vài ba câu nói thì không thể thay đổi được tình cảnh của Hồ Kỳ, chỉ bổ sung thêm một câu: “Đã gần trưa rồi, chuẩn bị chút đồ ăn cho đứa nhỏ. Đang là lúc phát triển cơ thể, đừng để đứa nhỏ bị đói.”

Từ khi biết được Lộ Dao là giáo viên tiểu học Cây Quất, cho dù là giáo viên thể dục, trong lòng mẹ Hồ Kỳ cũng có thêm một tầng áp lực, vừa gật đầu, vừa chìa tay ra kéo Hồ Kỳ vào cửa.

Hồ Kỳ dường như đã quen với thái độ của người nhà, trên mặt không có biểu cảm gì.

Chỉ là lúc mẹ sắp đóng cửa, cậu ấy vẫy tay, lớn tiếng chào tạm biệt với Lộ Dao và Hồ Tiêu.

Cửa phòng 305 đóng lại, buổi học bổ túc đầu tiên của Hồ Tiêu kết thúc.

Ý thức đột nhiên đứt đoạn, lúc Hồ Tiêu tỉnh lại đã nằm trên ghế trong phòng học bổ túc, trên người vẫn đắp chiếc chăn đã dùng tối qua.

Cậu nắm lấy tay vịn ghế muốn ngồi dậy, lại có cảm giác cơ thể vô cùng nặng nề. Ngẩng đầu lên không nhìn thấy Lộ Dao, không hiểu sao trong lòng Hồ Tiêu lại cảm thấy trống rỗng, cố gắng ngồi dậy, lê bước chân tới cửa phòng nghiên cứu, giơ tay gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời.

Từ Hiểu Hiểu đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Hồ Kỳ lập tức nói: “Cậu tỉnh rồi. Tìm bà chủ có việc gì sao?”

Hồ Tiêu nhắm mắt lại, tự nhủ trong lòng “cái này còn cần phải hỏi sao”, rồi gật đầu.

Từ Hiểu Hiểu nhìn ra tâm trạng của cậu không tốt, nghĩ đến lần học bổ túc đầu tiên của mình, tâm trạng cũng lên xuống thất thường như vậy.

Cái cảm giác mất mát khi nhìn thấy hy vọng nhưng lại không thể nắm bắt được còn khó chịu hơn là không có hy vọng ngay từ ban đầu.

Từ Hiểu Hiểu đi tới, thấp giọng nói: “Bà chủ đang nghỉ ngơi. Lần này cô ấy trở về, đã vô cùng mệt mỏi, vẻ mặt mệt mỏi đến mức tôi cũng có thể nhìn ra được. Cậu có chuyện gì, chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói sau. Hoặc là, nói với tôi cũng được.”

Bởi vì các kệ hàng đều bị quét sạch, nên quầy bán đồ ăn vặt đóng cửa sớm, chỉ có phòng trà thủy tinh còn có khách.

Từ Hiểu Hiểu đỡ Hồ Tiêu ra ngoài, hai người ngồi trước kệ hàng trống rỗng.

“Cô ấy chưa từng mệt mỏi như vậy trong những lần học bổ túc trước đây sao?” Hồ Tiêu hỏi.

Từ Hiểu Hiểu hồi tưởng lại, lắc đầu: “Trước đây khi kết thúc buổi học bổ túc, cô ấy đều tràn đầy năng lượng. Lần này trở về, giống như sắp mất đi ý thức. Buổi học bổ túc của cậu có lẽ khác với tôi.”

Hồ Tiêu hỏi quá trình học bổ túc của Từ Hiểu Hiểu, sau khi nghe xong thì rơi vào im lặng.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 3
Vanvuqwert
Reader
1 Tháng Trước
Chấm
Trả lời
| 0