Mong cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ 1
Đối mặt với sự lạnh nhạt của An Yến, Lộ Dao hết sức bình tĩnh.
Bây giờ cô đã mở đến cửa hàng thứ sáu rồi, lần nào bọn họ cũng sẽ gặp nhau.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tiểu A có liên quan tới ước mơ của cô.
Lộ Dao đã tính toán kỹ càng rồi. Hẳn là Tiểu A và hệ thống không phải là người cùng một phe.
So sánh với hệ thống hiện thực hóa giấc mơ thì có vẻ như Tiểu A đáng tin hơn.
Nhưng thật ra thì những điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện mà Lộ Dao muốn làm.
Lộ Dao ngồi xuống cạnh cái bàn, đối mặt với An Yến và vật thí nghiệm mới tới: "Hai vị cũng muốn đăng ký tham gia bổ túc thời thơ ấu sao?"
An Yến lắc đầu: "Không phải tôi."
Vật thí nghiệm cũng lắc đầu: "Tôi muốn mua bong bóng nước và đồ chơi phi hành. Vừa lúc giáo sư An có thời gian rảnh nên cùng tôi đi ra ngoài dạo một chút."
Lộ Dao quay đầu nhìn về phía Trịnh Tư Dao: "Ngày hôm trước cô là người đăng ký đầu tiên. Chúng ta bắt đầu trước nhé."
Trong thời gian bổ túc, người không bổ túc không được ở lại trong phòng bổ túc.
Vật thí nghiệm cảm thấy cực kỳ có hứng thú với Trung tâm bổ túc này. Ba người còn lại nhân lúc vẫn còn sớm mà bao một phòng trà, vừa uống trà vừa ăn bánh ngọt, tiện thể hồi tưởng lại thời thơ ấu luôn.
Bọn họ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì khách hàng tới mua đồ chơi và đồ ăn vặt nhiều quá nên Từ Hiểu Hiểu bận bịu tới đây gọi.
Nhị Tâm phi từ trên hành lang tới, đến gần phòng trà rồi ngước cái đầu lông xù lên "meo" một tiếng, sau đó cọ cọ vào ống quần An Yến.
Trong tay An Yến đang cầm một cuốn manga, đang định mở ra thì phát hiện có thứ gì đó là lạ bên chân mình, bèn cúi người ôm con mèo tam thể mập như con heo lên.
Tiểu Mỹ và vật thí nghiệm ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
An Yến không phải là người thích động vật nhỏ. Chuột bạch trong phòng thí nghiệm thấy anh cũng phải lùi vào trong góc né tránh.
Mèo mèo chó chó trên đường gặp phải anh cũng trực tiếp đi đường vòng luôn.
Con mèo Nhị Tâm mập như heo này đầu tròn tròn, mặt tròn tròn, tai cũng tròn tròn, cả một thân mèo toàn lông xù cuộn tròn trên đùi giáo sư An, ngáy khò khò, chẳng hiểu sao lại khiến giáo sư An trông hiền dịu hơn nhiều.
Nói cách khác là rất dễ thương.
-
Trong phòng bổ túc.
Lộ Dao lấy chìa khóa tâm linh và tài liệu của Trịnh Tư Dao ra.
Yêu cầu bổ túc của Trịnh Tư Dao vô cùng đơn giản. Đó là muốn lợi dụng bổ túc để thay đổi một thói xấu.
Siêu năng lực của Trịnh Tư Dao có tính thực dụng rất cao. Lúc đi học cô ấy cũng rất để ý đến việc phát triển năng lực nên lúc tốt nghiệp cấp bậc năng lực đã khá là cao rồi. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy tiến thẳng vào viện nghiên cứu của thành phố, được tham gia nghiên cứu một đề tài nóng hổi nhất hiện nay.
Trong số những người bạn cùng lứa thì tiền lương và lợi ích mà Trịnh Tư Dao nhận được chắc chắn được coi là đứng đầu rồi.
Sau khi được thăng chức lên thành trợ lý của An Yến, lương của cô ấy còn tăng cao hơn nữa.
Bệnh vặt của Trịnh Tư Dao chính là không giữ được tiền.
Khi vừa được phát tiền lương, cô ấy sẽ lập tức lên mạng xài hết hơn một nửa, mua đủ các loại quần áo, đồ trang điểm hoặc đồ ăn, đồ điện tử mà trước đó thấy đẹp hoặc ăn ngon, dùng tốt.
Trịnh Tư Dao nghĩ ra một số cách nhưng cách có tác dụng nhất là định kỳ gửi tiền vào ngân hàng. Cách này giúp cô ấy kiên trì được dài nhất là nửa năm.
Cuối cùng cái tính tiêu bù cho những ngày tháng trước bùng phát khiến toàn bộ tiền cô ấy cất giữ trong vòng nửa năm cạn sạch.
Trịnh Tư Dao ngồi đối diện Lộ Dao, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một khu vực nhỏ nào đó phía trước chứ thật sự không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt Lộ Dao.
Là một người trưởng thành, còn là một người nghiên cứu khoa học, thế mà cô ấy lại không khống chế được việc muốn mua đồ. Cứ nói đến là cô ấy lại xấu hổ.
Lộ Dao nghiêm túc nghe xong rồi dõi mắt quan sát Trịnh Tư Dao. Cô không nhận lời ngay khiến trong lòng Trịnh Tư Dao cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
Lộ Dao cúi đầu cụp mắt xuống rồi thấp giọng cười nhẹ một tiếng: "Cô không cần phải cảm thấy áp lực vậy đâu. Nhân viên làm việc nghiên cứu khoa học thì cũng là người mà. Là người thì phải có thất tình lục dục, có người thích mua đồ, có người thích nói lời yêu thương với người mình thương, có người thích ăn uống, có người lại thích tích trữ. Đây không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả."
Trịnh Tư Dao rơi vào trầm tư.
Tất cả những người ở trong viện nghiên cứu đều là những thiên tài trong thiên tài, lúc làm việc cũng chỉ thảo luận công việc thôi, thỉnh thoảng có âm thầm tám chuyện thì cũng thể hiện ra sự vượt trội đến từ xuất thân. Chuyện mà bọn họ nói là trải nghiệm cuộc sống mà người thường không chạm tới được, cảm giác chênh lệch thật sự rất mạnh.