Là mơ mà không phải mơ 1
“Tiểu Mỹ, đến chỗ dì đi.” Cô gái trẻ quỳ xuống, thân thiết chào hỏi Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ do dự.
Lộ Dao không sốt ruột, ngồi xổm tại chỗ mỉm cười nhìn Tiểu Mỹ.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Mỹ từ cổng trường đi ra, cầm điện thoại di động, ngước mắt lên nhìn thấy Tiểu Mỹ và một cô gái trẻ đang giằng co, đi tới hỏi: "Cô Lộ, Lộ Dao?"
Lộ Dao đứng dậy, gật đầu.
Cô chủ nhiệm nhìn Lục Dao, nói với người bên kia điện thoại vài câu, sau khi cúp điện thoại lại cười nhìn Lộ Dao: "Cô là dì của Tiểu Mỹ phải không?"
Lộ Dao gật đầu.
Bấy giờ giáo viên chủ nhiệm mới ngồi xổm xuống, chỉ vào Lộ Dao và giới thiệu với Tiểu Mỹ.
Sự đề phòng trong mắt Tiểu Mỹ dần dần tiêu tán, chậm rãi đi tới trước mặt Lộ Dao: "Chào dì."
Dưới tình huống không được người lớn trong nhà thông báo, gặp phải người xa lạ đến đón mình, trong lòng cô bé có vài phần tủi thân và luống cuống. Nhưng trẻ con cũng rất giỏi quan sát lời nói và biểu cảm của người khác, khi biết người lạ lại là người thân của mình, chúng sẽ cố gắng chịu đựng sự xa lạ và sợ hãi, chủ động chào hỏi.
Lộ Dao chú ý đến những thứ này, bạn nhỏ như vậy thực sự khiến người lớn rất yên tâm.
Đôi khi chính tính cách hiểu chuyện và chịu đựng quá mức này lại khiến người ta yên tâm đến mức những nhu cầu của trẻ trong quá trình trưởng thành bị bỏ qua.
Lộ Dao nắm tay Tiểu Mỹ, chào tạm biệt giáo viên chủ nhiệm.
Trên đường đi, Tiểu Mỹ rất im lặng.
Lộ Dao tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy một người bán rong ở ngã tư phía trước, bèn kéo Tiểu Mỹ tới: "Cái kẹp tóc con bướm này thật đáng yêu, có muốn mua không?"
Đôi mắt của Tiểu Mỹ dừng lại trên chiếc kẹp tóc một lúc, ngẩng đầu nhìn Lộ Dao, lắc đầu.
Lộ Dao ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé: "Nhưng dì rất thích, cháu chọn cho dì một cái được không?"
Tiểu Mỹ chớp mắt, đứng trước khung gỗ cẩn thận nhìn một hồi, sau đó chỉ vào một con bướm có đôi cánh màu lam ở giữa.
Lộ Dao bảo người bán rong lấy xuống, đưa cho Tiểu Mỹ: "Đeo giúp dì được không?"
Tiểu Mỹ không nói lời nào, cầm lấy, cẩn thận đeo vào cho Lộ Dao.
Lộ Dao soi gương bằng camera điện thoại, cười nói: "Thẩm mỹ của cháu gái dì không tệ nha, dì rất thích."
Đôi mắt Tiểu Mỹ sáng lên, mím môi có chút vui vẻ.
Một giây sau, dì lấy từ trên giá gỗ xuống một chiếc kẹp tóc hình con bướm màu hồng tím: “Cháu gái chọn cho dì một chiếc kẹp tóc đẹp như vậy, dì cũng muốn tặng cháu một chiếc kẹp tóc. Cái này đẹp không?"
Tiểu Mỹ cụp mi xuống, ngượng ngùng gật đầu.
Lộ Dao cài chiếc kẹp tóc hình con bướm màu hồng tím cho Tiểu Mỹ: "Rất đẹp."
Trên đường về, Lộ Dao mua taiyaki, bánh gato nhỏ, còn mang bánh ngọt về cho ông bà nội Tiểu Mỹ.
Khi về đến nhà, miệng của Tiểu Mỹ vẫn còn dính một ít vụn taiyaki.
Lộ Dao đưa tay giúp cô bé lau sạch sẽ, tạm biệt cô bé ở cửa nhà.
Tiểu Mỹ lộ ra vẻ không nỡ: "Dì không ở nhà cháu ạ?"
Lộ Dao chỉ vào dãy nhà bên cạnh: "Dì ở cạnh nhà cháu, cháu có việc gì cứ tới gõ cửa là được."
Bấy giờ Tiểu Mỹ mới buông tay.
Khi về đến nhà, Tiểu Mỹ đặt chiếc bánh ngọt lên bàn, nói là dì mua cho. Ông bà nội có vẻ đã quen với việc này, nhìn thấy chiếc kẹp tóc trên tóc của Tiểu Mỹ cũng không phản ứng gì.
Trong lòng Tiểu Mỹ xác định dì đúng là dì của cô bé.
Chiều hôm đó, Giai Giai vẫn đến nhà Tiểu Mỹ chơi với Tiểu Mỹ, bà nội mang đến một miếng bánh ngọt, đưa cho Giai Giai phần lớn, phần nhỏ đưa cho Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ và dì đã ăn taiyaki và bánh gato nhỏ bên ngoài, không muốn ăn bánh ngọt nữa. Thấy Giai Giai cầm một miếng bánh ngọt lớn nhét vào miệng, cô bé cũng không có cảm giác gì.
Giai Giai chơi được một lúc thì về, bà nội gọi ăn cơm tối, Tiểu Mỹ ngoan ngoãn đứng dậy ăn.
Kể từ hôm đó, chiều nào dì cũng đến trung tâm chăm sóc đón Tiểu Mỹ.
Năm sáu tuổi, Tiểu Mỹ bắt đầu học tiểu học, ngày nào tan học cũng là dì tới đón.
Dì là một người dịu dàng và kiên nhẫn. Sau giờ học, dì thường đưa Tiểu Mỹ đi ăn uống khắp nơi, cũng sẽ chăm chú lắng nghe Tiểu Mỹ kể về những gì đã xảy ra ở trường.
Quãng thời gian bên dì lúc nào cũng thoải mái và vui vẻ.