Là mơ mà không phải mơ 3
Trong thời gian bổ túc, chủ tiệm không truyền thụ bất kỳ giá trị nào, cũng không nói những đạo lý to lớn. Tiểu Mỹ chỉ cảm giác đã sống với dì của mình được vài năm.
Khi dì rời đi, cô ấy bắt đầu đối mặt với thế giới một mình, thế giới xung quanh cô ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Sự xa lạ là do cô ấy phải một mình đối mặt với thế giới, sự quen thuộc là do vô hình trung, dì dường như đã dạy cô ấy cách hòa hợp với thế giới.
Khi còn là một đứa trẻ, những khoảnh khắc bị bỏ qua vụn vặt ấy, những nhu cầu tình cảm không được đáp ứng là nguồn gốc của sự tự ti sau này, tất cả đều được dì bình tĩnh xoa dịu.
Đợi sau này gặp phải những chiêu theo đuổi người vớ vẩn đó, những cạm bẫy ngọt ngào bán buôn đó, toàn bộ đều là trò hề, chẳng có gì thú vị.
Lộ Dao ôm lại cô ấy: "Tôi cũng rất thích khuyên tai."
Tiểu Mỹ không nhịn được nói: "Tôi còn tưởng rằng sẽ biến mất."
Lộ Dao cười cười, không nói gì.
Như mơ mà không phải mơ, vừa thực vừa hư, có lẽ là khía cạnh hấp dẫn, khiến người ta mơ mộng nhất của Trung tâm bổ túc trẻ em, đồng thời cũng có thể phát huy tối đa vai trò của bổ túc.
Nếu bổ túc chỉ là một giấc mơ thì đối với học sinh bổ túc, nó không khác mấy so với việc xem một bộ phim hay đi trị liệu tâm lý.
Mà bổ túc thời thơ ấu không biết rõ thực hư, chỉ cần bạn tin tưởng thì đó là một trải nghiệm thực tế.
Tiểu Mỹ ôm con búp bê rồng đen nhỏ và huy hiệu kỷ niệm tốt nghiệp, trò chuyện với Trịnh Tư Dao và vật thí nghiệm.
An Yến nghiêng đầu nhìn về phía phòng bổ túc.
Tiểu Mỹ chú ý tới, cười nói: "Chủ tiệm liên tiếp hoàn thành hai buổi bổ túc, rất mệt mỏi, cho nên đi nghỉ ngơi rồi."
An Yến vuốt ve vào cái bụng mịn màng và ấm áp của Nhị Tâm, không lên tiếng.
Vật thí nghiệm ở một bên lẩm bẩm: "Thật thú vị, tôi cũng muốn trải qua thời thơ ấu của mình với chủ tiệm."
An Yến cụp mi mắt, tâm tư bay loạn.
-
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khoảng thời gian này Bạch Kính khá bận rộn, đã nửa tháng không có tới phố thương mại.
Sau khi dừng xe, nhìn thấy tấm biển mới bên cạnh cửa hàng blind box, hóa ra là một Trung tâm bổ túc.
Bạch Di xuống xe từ ghế phụ, cúi xuống phủi bụi trên đôi ủng da nhỏ của mình, sau đó đứng dậy nhìn xung quanh: “Khu vực này còn có phòng tư vấn tâm lý, nếu không phải là người trong nhà liên hệ thì em thật không dám tin tưởng đâu."
Bạch Di là người của nhánh nhà họ Bạch, nhỏ hơn Bạch Kính một tuổi, cũng gọi Bạch Kính là anh họ.
Lộ Dao cần người, nhà họ Bạch liền đưa người giỏi nhất đến.
Chỉ là trong thế hệ này của nhà họ Bạch rất ít người nghiên cứu tâm lý học, hầu hết trẻ con trong gia tộc đều đi theo con đường y học lâm sàng và trung y.
Đột nhiên muốn tìm bác sĩ tâm lý, lại còn có tuổi tác phù hợp thì chỉ đành chọn người ở nhánh bên.
Ngay từ đầu Bạch Kính chọn em họ Bạch Di và Chung Thu Sinh.
Chung là họ ngoại, cưới con gái nhà họ Bạch nên cũng được đưa vào danh sách tuyển chọn.
Nhưng Chung Thu Sinh nhận được điện thoại thì từ chối, nói mình tự có đường riêng, không lạ gì con đường của nhà họ Bạch.
Đây là cách nói khá uyển chuyển, thực ra là không hài lòng với công việc ở phố thương mại này mà thôi.
Bạch Di vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp của gia tộc cho nên mới xuất hiện ở đây.
Bạch Kính bị Chung Thu Sinh chọc giận, trong lòng thầm mắng con ngốc này, nhìn thấy Bạch Di ngoan ngoãn thì cũng không giấu giếm: “Nếu trong nhà có người phù hợp thì sẽ không chọn em và Chung Thu Sinh. Tên ngu ngốc kia biết gì cũng là do không có số gặp được kỳ ngộ này.”
Bạch Di vô cùng kinh ngạc. Có thể khiến Bạch Kính nói những lời này, xem ra con đường lần này thực sự không bình thường.
Bạch Kính lại nói: "Chủ tiệm là một người nhiệt tình, em không cần phải quá thận trọng, nhưng cũng đừng quên bổn phận."
Có lời căn dặn này, Bạch Di ngày càng tò mò hơn về chủ tiệm trong truyền thuyết, âm thầm xác nhận suy đoán của mình.
Bề ngoài, công việc này có vẻ không tầm thường chút nào, chỉ e phía sau rất có địa vị.
Trò cười của lớp trẻ Cơ thị xảy ra ở khoảng thời gian trước, Bạch Di cũng biết một hai điều.
Kỳ lạ nhất là chuyện về Cơ Chỉ Tâm.
Một người đàn ông bị liệt năm năm, quỷ thần đều bất lực lại được chữa lành chân ở thành phố Dao Quang.