Được rồi, đó chính là siêu năng lực 1
Trên đường trở về Trung tâm bổ túc từ viện nghiên cứu Siêu Năng, Lộ Dao hỏi: "Cậu làm gì trong viện nghiên cứu?”
Hồ Tiêu đút hai tay vào túi, thần sắc bình tĩnh: “Khảo sát tư chất, kiểm tra thể chất, chỉnh đốn tư duy. Tôi vừa mới tới đó không lâu, thí nghiệm chính thức còn chưa bắt đầu.”
Lộ Dao cau mày: “Sau này cậu định làm vật thí nghiệm à?”
Hồ Tiêu vò đầu bứt tóc: “Tôi cũng không biết. Buổi phát sóng trực tiếp đêm đó đã để lại hậu quả nghiêm trọng, tôi phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Lộ Dao cảm thấy có gì đó không đúng. Hồ Tiêu nên chịu trách nhiệm về hành động của mình, nhưng việc đó không hề liên quan đến việc cậu trở thành vật thí nghiệm.
Lộ Dao nói: “Ngoại trừ làm vật thí nghiệm, cậu không có kế hoạch gì khác sao?”
Hồ Tiêu nhún vai: “Cha mẹ tới thương lượng, bồi thường chi phí tương ứng thì cũng không cần làm vật thí nghiệm. Nhưng cô cũng biết, không có khả năng cha mẹ của tôi sẽ tới đây thương lượng, tôi cũng không cần.”
Cậu thà làm vật thí nghiệm còn hơn nhận bố thí từ hai người đó.
Nhìn thấy ánh mắt không đành lòng của Lộ Dao, Hồ Tiêu nhớ đến những vật thí nghiệm mà cậu nhìn thấy trong viện nghiên cứu, có cả thanh thiếu niên và người trưởng thành.
Có người không khống chế được siêu năng lực của mình, có người không hòa hợp được với xung quanh, cũng có một số cô nhi gần như tuyệt vọng, cuối cùng trở thành vật thí nghiệm.
Khi lần đầu tiên Hồ Tiêu đến viện nghiên cứu, cậu thực sự không thích ứng nổi.
Có lẽ trong tiềm thức, cậu cảm thấy mình cũng chưa đi tới tình trạng bước đường cùng.
Nhưng sự thật là cậu và những vật thí nghiệm đó không có gì khác nhau cả.
Không có nhà để về, không có người để nương tựa, cũng chẳng có gánh nặng gì.
Hồ Tiêu an ủi Lộ Dao bằng giọng điệu thoải mái: “Cuộc sống của vật thí nghiệm thực ra không đáng sợ như vậy. Bên trong cũng khá tốt. Có đồ ăn thức uống và khu vui chơi giải trí. Nghe nói họ còn được trả lương nữa.”
Lộ Dao cúi đầu đáp lại.
Có lẽ Hồ Tiêu không phát hiện, trước đây cậu chẳng để ý cái gì mà chẳng biết từ lúc nào đã học được cách an ủi người khác.
Trở lại Trung tâm bổ túc, Từ Hiểu Hiểu nhìn thấy Lộ Dao, như nhìn thấy vị cứu tinh, chỉ vào phòng bổ túc dùng khẩu hình nói có khách.
Trong phòng bổ túc, Bạch Di đang rót trà cho khách.
Người phụ nữ ngồi cạnh bàn ăn mặc sang trọng, hoa lệ, cúi đầu nhìn chén trà Bạch Di đưa tới, không nhúc nhích, có chút vội vàng hỏi thăm: “Chủ tiệm đâu?”
Bạch Di ngồi xuống đối diện: “Sáng sớm chủ tiệm có việc phải ra ngoài. Tôi có thể giúp ngài hẹn trước.”
Người phụ nữ nhướng mi nhìn Bạch Di một chút, sau đó cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại: “Chúng tôi đợi chủ tiệm trở về.”
Giữa lông mày người phụ nữ thể hiện sự cường thế, trong lời nói cũng có chính kiến của mình. Xem ra không dễ nghe đề nghị.
Hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Di đi làm, cô ấy không dám tự ý quyết định.
Đúng lúc Lộ Dao đi vào, nghe được câu này, đi tới: “Ai muốn hẹn bổ túc trẻ em?”
Người phụ nữ giương mắt nhìn từ trên xuống dưới: “Cô là chủ tiệm?”
Lộ Dao gật đầu.
Người phụ nữ đứng dậy, trên môi nở nụ cười: “Xin chào, tôi họ Trần. Tôi nghe nói ở đây có thể sửa thói quen xấu của trẻ em nên đã đưa con gái tôi đến đây.”
Bà Trần kéo cô gái bên cạnh đứng dậy: “Đây là con gái tôi, Tang Lê, vừa mới lên đại học.”
Tang Lê gần như viết hai từ “phản nghịch” lên mặt, mái tóc dài màu tím sẫm xõa xuống, lớp trang điểm đậm đến mức không nhận ra tuổi tác, dưới xương quai xanh lộ ra một dây chuyền màu đen đan xen, trên cổ tay đeo hơn mười chiếc vòng tay lớn nhỏ màu sắc sặc sỡ, trong miệng còn đang nhai kẹo cao su.
Tang Lê nhướng mày nhìn Lộ Dao một cái, lại cụp mắt xuống, không phát ra tiếng động.
Lộ Dao bảo Hồ Tiêu đợi hai phút rồi ngồi xuống đối diện với bà Trần: “Muốn hẹn trước học bổ túc là Tang Lê?”
Hồ Tiêu nhìn lướt qua Tang Lê, lười nhác đi về phía một chiếc bàn tròn khác, kéo ghế ngồi xuống, vươn tay vuốt ve Alfred đang say ngủ trên bàn.
Bà Trần nhân cơ hội ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn Lộ Dao: “Đúng vậy. Trước kia con bé rất ngoan, nhưng từ khi con bé học đại học xa nhà thì tôi không quản được. Cũng không biết từ khi nào con bé lại học những thói quen xấu, để đầu tóc như vậy, xăm mấy thứ bậy bạ lên người. Giờ con bé không nghe lời chút nào, nói mà còn biết cãi lại. Tôi đã xem video trên mạng của cô, cảm thấy cô nói rất tốt, cho nên muốn cô giúp thuyết phục tính tình ngang ngạnh của con bé.”