Được rồi, đó chính là siêu năng lực 3
Đến cửa hàng thật sớm, Bạch Di xác định chuyện xảy ra tối qua không phải là mơ, cô ấy vẫn đang cố gắng điều chỉnh tâm lý.
Đột nhiên bị gọi tên, cô ấy hơi bối rối: “Tôi phải làm gì?”
Lộ Dao: “Đừng lo, hiện tại cô không cần làm cái gì cả, coi như quen thuộc với nội dung công việc phải làm là được.”
Hồ Tiêu sợ người lạ, không muốn Bạch Di tham gia bổ túc cho mình.
Lộ Dao không tiết lộ nội dung bổ túc của Hồ Tiêu.
Chẳng qua Bạch Di chỉ đóng vai làm một người qua đường để quan sát và trải nghiệm cuộc sống bổ túc.
Lộ Dao và Hồ Tiêu trở về nơi ở của họ ở tiểu khu Cây Quất. Đã đến giờ đi học vào buổi sáng.
Hồ Tiêu vừa định thần lại thì nghe thấy chuông cửa vang lên.
Giọng nói trẻ con của Hồ Kỳ từ ngoài cửa truyền vào: “Anh Tiêu, đến giờ đi học rồi.”
Hồ Tiêu chạy vào phòng lấy cặp sách, Lộ Dao đi ra mở cửa.
Hồ Kỳ đang đeo cặp sách đứng ở ngoài cửa. Nhìn thấy Lộ Dao, liền ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào dì Lộ.”
Lộ Dao lấy một nắm kẹo trên bàn cà phê nhét cho cậu ấy: “Hồ Tiêu sẽ ra ngay, con chờ một chút nhé.”
Vài phút sau, một người lớn và hai đứa trẻ đi dọc theo hành lang đến thang máy, chuẩn bị xuống lầu.
Lộ Dao dạy học ở trường tiểu học Cây Quất, mỗi ngày đều đi với Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu lại luôn ở cùng Hồ Kỳ nên Hồ Kỳ sẽ ra ngoài vào buổi sáng và về nhà vào buổi chiều với họ.
Chưa đầy một tuần sau khi khai giảng, cả ba người đều đã quen dần.
Còn mẹ Hồ Kỳ thì âm thầm quan sát mấy ngày. Phát hiện tính tình Lộ Dao mềm mỏng dễ nói chuyện nên không còn nơm nớp lo sợ như lúc đầu. Liền yên tâm thoải mái để Lộ Dao giúp mình đưa đón con mỗi ngày.
Trong lòng Hồ Tiêu cảm thấy rất chán ghét cha mẹ của Hồ Kỳ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Hồ Kỳ nửa có nửa không vụng trộm thân thiết với mình, khiến cậu không nói gì được.
Đi thang máy xuống lầu, Lộ Dao thấy còn sớm nên dẫn hai đứa đi ăn bánh bao thịt tươi ở một cửa hàng điểm tâm trong khu dân cư.
Hồ Kỳ có chút câu nệ, cậu ấy mím môi lén lút quan sát sắc mặt của Lộ Dao.
Lộ Dao gọi ba lồng bánh bao hấp, mỗi người một cái, đặt ở trước mặt cậu ấy: “Tiểu Hồ Kỳ, con thích sữa đậu nành ngọt hay sữa đậu nành nhạt?”
Chiếc bánh bao mỏng, bốc hơi nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi.
Hồ Kỳ không tự chủ được nuốt xuống nước miếng, giọng nói ép tới cực nhỏ: “Sữa đậu nành ngọt.”
Hồ Kỳ gần như chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, hai má có hơi ửng hồng.
Lộ Dao quay người gọi ba cốc sữa đậu nành, hai cốc có đường và một cốc không đường.
Hồ Kỳ thích uống sữa đậu nành ngọt, không cần hỏi, Hồ Tiêu nhất định cũng thích ngọt.
Thấy Hồ Kỳ ngượng ngùng, Lộ Dao lấy từ trong lồng ra một cái bánh bao, đặt ở chiếc đĩa không trước mặt: “Ăn đi, ăn xong chúng ta còn đi học.”
Nói xong cô lấy thêm một cái cho Hồ Tiêu.
Trong trí nhớ của Hồ Tiêu không có kí ức ăn sáng với cha mẹ ở cửa hàng bánh bao hấp ở tầng dưới.
Một việc không đáng nhắc tới như vậy khiến sống mũi Hồ Tiêu chua xót, một mực cúi đầu.
Nếu... nếu Lộ Dao thật sự là mẹ của cậu, vậy thì thật tốt.
Hồ Tiêu không khỏi suy nghĩ.
Ăn bánh bao xong, Lộ Dao lái xe đưa hai đứa nhỏ đến trường.
Lộ Dao là một giáo viên thể dục, văn phòng của cô ở gần sân vận động.
Cô tách khỏi hai đứa trẻ ở cửa văn phòng.
Hồ Tiêu kéo Hồ Kỳ từ từ bước lên bậc thang, đi vào tòa nhà giảng dạy.
Trong đám đông, một cô gái nhỏ thắt tóc hai bím đang chậm rãi bước đi trên sân vận động với chiếc cặp sách màu hồng trên lưng.
Cô bé vừa rồi từ xa nhìn thấy một người phụ nữ giống như là chủ tiệm đi vào văn phòng thể thao. Do dự vài giây, cô bé bước nhanh đến ngoài cửa văn phòng thể thao.
Cô bé nhìn vào, giơ tay gõ nhẹ lên cánh cửa đang mở, thăm dò lên tiếng: “Chủ tiệm?”
Trong văn phòng chỉ có một nữ giáo viên, trông giống Lộ Dao. Nhưng cô trưởng thành hơn nhiều so với chủ tiệm mà Bạch Di biết.
Lộ Dao nhướng mắt cười: “Cô đã đến rồi.”
Sau khi xác định chính là chủ tiệm, Bạch Di chậm rãi thở ra một hơi.
Ngay cả cô ấy cũng sẽ biến thành một đứa trẻ nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi chủ tiệm trở nên trưởng thành hơn một chút.
Lộ Dao nhìn cô ấy có chút lo lắng: “Cô cảm thấy thế nào?”
Trong mắt Bạch Di trong bộ dáng một cô bé hiện lên một chút phấn khích: “Thật thú vị.”