May mà em đã đến đây 2
Buổi trưa có một tiếng rưỡi để nghỉ ngơi, nhưng hôm nay hơi bận, tối nay Lộ Dao còn phải ra ngoài một chuyến, dự định nhanh chóng giải quyết việc học bổ túc của Đỗ Thu Linh.
Mục tiêu học bổ túc của Đỗ Thu Linh không giống với những học sinh học bổ túc trước đây. Sau khi Lộ Dao ngồi xuống, lại giới thiệu cho Bạch Di.
Đỗ Thu Linh và Bạch Di chào hỏi hai câu, rồi trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Đỗ Thu Linh ngồi ở một bên bàn tròn, nhìn cô gái ở đối diện: “Bà chủ, có nắm chắc không?”
Lộ Dao đang vùi đầu xem tư liệu của Đỗ Thu Linh, tập trung đến mức dường như không nghe thấy.
Bạch Di hơi nghiêng người đến bên cạnh Lộ Dao, nhìn thấy bảng kiểm tra thời thơ ấu của Đỗ Thu Linh, liếc mắt nhìn từng hàng chữ rõ ràng trong cột mục tiêu. Trong nháy mắt, đồng tử hơi co rút lại, vội ngẩng đầu nhìn Đỗ Thu Linh.
Lúc này, Lộ Dao cũng ngẩng đầu lên từ trong tư liệu, gật đầu nói: “Anh Đỗ, chắc là anh biết rõ chúng tôi chỉ là một Trung tâm bổ túc, nhằm bù đắp khuyết điểm thời thơ ấu cho một số người có nhu cầu. Mục tiêu này của anh quả thật có hơi khó.”
Cô đã xem qua tư liệu của Đỗ Thu Linh từ trước, vốn định trực tiếp từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ lại, vẫn quyết định gặp mặt Đỗ Thu Linh một lần, rồi mới đưa ra quyết định.
Vẻ mặt của Đỗ Thu Linh đau khổ, ngón tay vô thức vuốt nhẹ mép bàn thủy tinh: “Đây chính là tiếc nuối lớn nhất trong đời tôi.”
Đỗ Thu Linh xuất thân từ thư hương thế gia có nội tình cực sâu, gia phong công bằng chính trực, được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Con cưng của trời, sống đến hai mươi bốn tuổi vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, dường như chưa từng gặp phải trở ngại lớn nào.
Tiếc nuối anh ấy muốn bù đắp không phải đến từ chấn thương tâm lý, nhưng cũng coi như là một trong những khoảnh khắc bất lực nhất trong thời thơ ấu của anh ấy.
Ngón tay Lộ Dao gõ nhẹ vào bản tư liệu ở trước mặt, đã nhận đăng ký, ít nhất cũng phải quay về kiểm tra tình hình trước khi đưa ra quyết định.
Một lúc sau, cô đưa ra quyết định, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ở đối diện: “Nói trước, tôi không thể cam đoan nhất định có thể đạt được mục tiêu mà anh mong đợi.”
Đỗ Thu Linh đương nhiên có thể hiểu được ý của bà chủ, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn Bạch Di: “Sáng nay cô đi đã rất mệt rồi, buổi chiều có thể đi nữa không?”
Bạch Di đóng laptop lại, nóng lòng muốn thử: “Bà chủ, tôi muốn đi. Sau khi ăn cơm trưa xong, hình như không còn mệt nữa.”
Lời của cô ấy là thật, một bữa ăn ngon thật sự đã giải tỏa hết phần lớn mệt mỏi, hơn nữa cô ấy cảm thấy vô cùng hứng thú với lần học bổ túc này.
Lộ Dao gật đầu, nhìn về phía Đỗ Thu Linh, giải thích: “Tùy thuộc vào mức độ phức tạp của sự việc, hôm nay có thể chúng ta chỉ tìm hiểu rõ tình huống trước. Lần học bổ túc này, có thể chỉ dựa vào một mình tôi thì không thể hoàn thành được.”
Chỉ cần có thể giải quyết nút thắt, Đỗ Thu Linh cũng không để ý do một giáo viên phụ trách hay là hai giáo viên phụ trách.
Vừa rồi Lộ Dao nói cô Bạch là giáo viên bổ túc mới tới, còn đang trong kỳ thực tập, nói cách khác lần bổ túc này vẫn chủ yếu do bà chủ phụ trách.
Là một bác sĩ, anh ấy hiểu rõ sự cần thiết của việc đưa thực tập sinh đi thực tập nhất.
Lộ Dao lấy chìa khóa tâm linh của Đỗ Thu Linh từ trong ngăn kéo ra, rồi đưa qua.
Đỗ Thu Linh cầm trong tay, cẩn thận nhìn một lúc, rồi mới cầm đầu chìa khóa, từ từ cắm vào quả cầu bạc nhỏ ở trên bàn.
Ánh sáng chói mắt hiện lên, Đỗ Thu Linh mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng giữa một vườn hoa quen thuộc, trong hơi thở tràn đầy mùi bùn đất ẩm ướt sau cơn mưa, quay đầu lại là có thể nhìn thấy tòa biệt thự cổ ba tầng đứng sừng sững cách đó không xa.
Đỗ Thu Linh nhịn không được, bước đến hai bước, trái tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, đập dồn dập.
Hình như… thật sự xuyên không rồi.
Đỗ Thu Linh là người vô cùng lý trí, trước khi thật sự xuyên không, thật ra trong lòng còn có nghi ngờ với giả thuyết của bà chủ nhưng anh ấy đã khéo léo không để lộ ra ngoài.
Cho nên giờ phút này, mãi cũng không thể hoàn hồn tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Phía trước truyền đến âm thanh sột soạt, Đỗ Thu Linh ngẩng đầu, bụi cây được nước dội qua đã xanh tươi như mới, quấn quýt với những cành mây đã nở những bông hoa nhỏ màu vàng, mưa rào mới tạnh, sương mù bao phủ, tạo thành một hình ảnh nhạt nhòa mà vắng lặng.
Bỗng nhiên có hai cái đầu lộ ra ở phía bên kia, nhìn thấy anh ấy, một người trong đó đang vẫy tay với anh ấy.
Là Lộ Dao và Bạch Di.
Ba người hợp lại, Lộ Dao đánh giá tòa biệt thự cổ cách đó không xa, ngạc nhiên: “Đây là nhà anh sao?”
Sự kinh sợ nơi đáy mắt của Đỗ Thu Linh còn chưa hoàn toàn biến mất, gật đầu: “Đây chắc là hình dáng nhà của tôi mười năm về trước. Lúc này có lẽ mọi người trong nhà đều đang ở nhà tang lễ.”