Thời tiết hôm nay thật đẹp 3
Hồ Tiêu vẫn âm thầm quan sát sắc mặt của người đàn ông, thuận miệng nói: “Lần trước liên hoan, đã nhìn thấy vợ và con trai của anh Hồ, bạn nhỏ tên là Hồ Kỳ phải không?”
Dưới ánh mắt thăm dò của nữ nhân viên, người đàn ông cứng ngắc gật đầu.
Giống như trong dự cảm của Hồ Tiêu, bà chủ dám sắp xếp cậu vào công ty này, thậm chí còn điều chỉnh cả thông tin tương ứng.
Lời nói của cậu sẽ không làm cho người khác nghi ngờ.
Kết thúc giờ nghỉ trưa, Hồ Tiêu và nữ nhân viên lần lượt rời khỏi phòng pha trà, không ai để ý đến cha Hồ.
Trong buổi họp của công ty vào buổi chiều, Hồ Tiêu nhìn thấy người đàn ông ngồi ở chỗ cuối cùng trong phòng họp, toàn bộ quá trình luôn cúi đầu, giống như một học sinh sợ phải trả lời câu hỏi ở trong lớp, toàn bộ quá trình đều không dám đối diện với lãnh đạo.
Hồ Tiêu đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, người đàn ông ở nhà giống như đế vương độc tài, vênh mặt hất hàm sai khiến Trần Tĩnh và cậu, một chút việc nhỏ không hợp ý ông ta, nhẹ thì chửi bới, nặng thì tăng thêm quyền cước.
Nhưng khi người đàn ông này ở nơi làm việc, rời khỏi nơi đặc biệt tên là gia đình kia, lại khúm núm, phẩm giá thấp kém, kẻ vô tích sự, chẳng trách ở nhà ông ta gọi “đánh người” là “giải tỏa áp lực”.
Mà trước đây cậu lại sợ một người đàn ông vừa nhu nhược vừa thấp kém như vậy.
Đến giờ tan ca, toàn bộ văn phòng lớn không có một nhân viên nào thu dọn đồ đạc, tất cả đều ngồi ở vị trí làm việc, hoặc xem máy tính, hoặc gọi điện thoại, hoặc là bắt cá giết thời gian.
Tạ Mạc Lâm đến đón Hồ Tiêu đúng giờ.
Hồ Tiêu không do dự, tắt máy tính đứng dậy rời đi.
Cậu cảm thấy người đàn ông ở đối diện ngẩng đầu nhìn sang, nhưng Hồ Tiêu đã không còn hứng thú khám phá suy nghĩ của đối phương nữa.
Từ tòa nhà văn phòng đi ra, Hồ Tiêu đứng ở đầu đường tấp nập người, thở ra một hơi thản nhiên nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”
Tạ Mạc Lâm ngẩng đầu lên, bầu trời bị những tòa nhà và đường phố cao chót vót cắt thành những mảnh nhỏ, tầm nhìn có thể nhìn tới bầu trời cao vời và chật hẹp, thật sự nhìn không ra thời tiết tốt ở đâu.
Ánh mắt Tạ Mạc Lâm lại rơi xuống người Hồ Tiêu, trong mắt chợt lóe.
Buổi sáng lúc ra ngoài, có một đám mây đen lớn lơ lửng trên đầu Hồ Tiêu. Lúc này, mây đen tản đi, một mặt trời nhỏ hiện ra từ sau mây mù.
Thì ra là thế.
Không phải bầu trời, mà là tâm trạng của vị học sinh bổ túc này.
Dự báo thời tiết tâm trạng - siêu năng lực của Tạ Mạc Lâm.
Khi còn bé, Tạ Mạc Lâm chỉ là khá nhạy bén với cảm xúc của mọi người, sau này thông qua việc khai phá năng lực của bản thân, xây dựng được một bộ dự báo thời tiết tâm trạng chỉ thuộc về riêng anh ấy.
Anh ấy có thể vận dụng năng lực của mình, nhìn thấy tâm trạng của một người mà anh ấy biết tên.
Mây đen nhỏ: Tâm trạng buồn bực.
Mặt trời nhỏ: Tâm trạng tốt.
Mây đen có hạt mưa rơi xuống: Đau lòng.
Mây đen điểm thêm bông tuyết: Lòng đã chết.
Đám mây nổi lên ửng đỏ: ngượng ngùng.
Đám mây có màu xanh xám: Xấu hổ.
…
Hệ thống dự báo thời tiết tâm trạng của Tạ Mạc Lâm được phân loại vô cùng chi tiết, chỉ cần biết được tên, là có thể nhìn thấy biểu tượng tâm trạng trên đầu của đối phương.
Nhưng Lộ Dao là một điều ngoại lệ.
Giống như năng lực thần giao cách cảm bị mất đi hiệu lực của Trịnh Tư Dao, Tạ Mạc Lâm cũng không nhìn thấy biểu tượng tâm trạng của bà chủ nhà anh ấy.
Trở lại tiểu khu Cây Quýt, Hồ Tiêu tháo dây chuyền xuống, cơ thể lại biến trở về dáng vẻ sáu, bảy tuổi.
Tạ Mạc Lâm vừa rời đi chưa đầy nửa giờ, ngoài cửa truyền đến giọng nói, Lộ Dao và Hồ Kỳ trở về cùng nhau.
Hồ Kỳ không về nhà trước, mà vào nhà cùng Lộ Dao.
Cậu ấy đến thăm Hồ Tiêu.
Nhìn thấy Hồ Tiêu ngồi trên sô-pha, lông mày nhíu lại của Hồ Kỳ thoáng giãn ra: “Anh Hồ Tiêu, anh đã khá hơn chút nào chưa?”
Hồ Tiêu đã hoàn toàn quên mất buổi sáng Lộ Dao xin nghỉ phép cho cậu, tinh thần hăng hái, thấy Hồ Kỳ đến mới bình tĩnh hơn một chút: “Ừ, anh không sao. Chúng ta chơi cờ bay đi.”
Hồ Tiêu và Hồ Kỳ nằm trên thảm trong phòng khách chơi cờ bay.
Lộ Dao dọn dẹp xong phòng bếp đi ra: “Hồ Tiêu, lần học bổ túc thứ ba kết thúc.”
Khi Hồ Tiêu ngây người, đã trở lại Trung tâm bổ túc.
Bạch Di và Tạ Mạc Lâm đã về đây trước tầm nửa phút.
Bạch Di đang nói chuyện với chú cháu nhà họ Cơ, Tạ Mạc Lâm bình tĩnh quan sát biểu tượng tâm trạng trên đỉnh đầu ba người.