Họ không giả vờ nữa 1
Lần bổ túc thứ hai của Đỗ Thu Linh, mục tiêu vẫn là tra rõ chân tướng cái chết của chú út anh ấy.
Lần này Lộ Dao không chỉ dẫn theo Bạch Di, mà còn dẫn theo cả Tạ Mạc Lâm, Đỗ Thu Linh không ngăn cản.
Thời gian hồi tưởng của lần này là ba tháng trước khi Đỗ Minh Nghiêu chết, mà góc nhìn cũng không còn giới hạn ở mỗi Đỗ Thu Linh nữa.
Lúc này Đỗ Minh Nghiêu đã tham gia làm việc, giống với Đỗ Thu Linh, anh ta cũng là bác sĩ.
Qua quan sát, họ phát hiện cuộc sống của Đỗ Minh Nghiêu đơn điệu đến nỗi gần như là khô khan.
Thường ngày anh ta chỉ đi đến ba nơi: nhà, bệnh viện, siêu thị nhỏ dưới tòa chung cư.
Phần lớn thời gian của Đỗ Minh Nghiêu là ở bệnh viện, ngày nghỉ thì ở nhà, căn bản không xuống lầu, nhiều nhất là đi dạo siêu thị nhỏ dưới nhà, mua chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Thỉnh thoảng ngày nghỉ cũng đến bệnh viện, nhưng sẽ không nán lại quá lâu.
Gần nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, họ không phát hiện bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Tạ Mạc Lâm xoa mi tâm: “Chúng ta sẽ không tiêu hao thời gian ba tháng thế này đâu nhỉ?”
Sắc mặt Đỗ Thu Linh hơi nghiêm trọng.
Tháng đầu tiên trôi qua, cuộc sống của Đỗ Minh Nghiêu chẳng có gì thay đổi.
Tháng thứ hai bắt đầu, Đỗ Minh Nghiêu tiếp nhận một bệnh nhân mới.
Bệnh nhân là một cô gái trẻ tuổi, viêm ruột thừa cấp tính nhập viện.
Ban đầu, họ không chú ý đến bệnh nhân này, suy cho cùng, hằng ngày Đỗ Minh Nghiêu đều phải tiếp xúc với rất nhiều người bệnh, nam nữ già trẻ có hết.
Lúc họ thấy sai sai thì đã đến tháng thứ ba rồi.
Vị bệnh nhân nữ kia đã làm phẫu thuật cắt ruột thừa, hồi phục xong thì xuất viện.
Lúc ấy vẫn chưa có bất kỳ khác thường nào, mãi đến một ngày nghỉ nọ, họ thấy Đỗ Minh Nghiêu đến tiệm hoa lấy hoa, vừa nhìn đã biết là có buổi hẹn hò.
Sau đó họ thấy đối tượng hẹn hò của Đỗ Minh Nghiêu - bệnh nhân nữ Đỗ Minh Nghiêu đã làm phẫu thuật vào tháng trước.
Mối quan hệ thân mật của hai người không duy trì quá lâu, qua khoảng một tuần thì không còn liên lạc nữa.
Mãi đến cuối đời, cuộc sống của Đồ Minh Nghiêu y hệt như thường.
Đối với kết thúc mối quan hệ đó, bản thân anh ta không biểu hiện ra cảm xúc như hối hận hay tiếc nuối nào.
Tạ Mạc Lâm sờ cằm nhìn Đỗ Thu Linh: “Không ngờ chú út còn khá open.”
Đỗ Thu Linh cũng rất bất ngờ, trước giờ anh ấy không biết chú út còn có một mặt này.
Vào cái đêm Đỗ Minh Nghiêu xảy ra chuyện, có một cuộc phẫu thuật làm liền tám tiếng đồng hồ.
Đêm khuya đổ cơn mưa nhỏ, Đỗ Minh Nghiêu mặt đầy mỏi mệt rời khỏi bệnh viện, sau đó thì biến mất.
Không về chung cư ở một mình, cũng không về bệnh viện nữa.
Hai tháng sau lại truyền đến tin tức, là tin người chết.
Đỗ Thu Linh đuổi theo Đỗ Minh Nghiêu trong màn mưa, đuổi tận mấy con đường nhưng vừa lơ đãng thì mất dấu.
Anh ấy quay đầu nhìn Lộ Dao: “Chú ấy đã đi đâu?”
Lộ Dao lắc đầu: “Hai tháng anh ta biến mất, tài liệu không trọn vẹn.”
Nét mặt của Đỗ Thu Linh trầm xuống.
Lộ Dao tiếp tục nói: “Chúng tôi có tìm được địa điểm anh ta hay đến nhất lúc còn sống.”
Cỗ máy thời gian lại khởi động lần nữa, bốn người đến hai tháng sau.
Họ ở bụi lau sậy bên bờ sông Mạc Dương, sắc mặt Đỗ Thu Linh trắng bệch.
Lộ Dao giải thích: “Hôm ấy từ nhà anh và chung cư của chú út anh ra ngoài, Tiểu Tạ dẫn tôi đi dạo một đoạn men theo sông Mạc Dương, đã lấy được vài bản trích. Quay về phòng nghiên cứu, tôi phát hiện trên một mảnh gỗ trong đó có vài ghi chép kỳ lạ.”
Sông Mạc Dương là một con sông chảy xuyên cả nước, cây cối sinh sôi ven bờ đê. Đoạn sông cách khung sinh sống của con người chỉ gom được côn trùng, chim chóc, sinh vật thủy sinh và thuyền bè.
Nếu ghi chép được sinh vật trên đất liền to lớn như chó mèo, đốm sáng trên chìa khóa sẽ khác.
Ghi chép được con người có hình thể càng lớn, đốm sáng trên chìa khóa đương nhiên vô cùng bắt mắt.
Lộ Dao lấy toàn bộ bản trích làm thành chìa khóa, lại sàng lọc từ lớn đến nhỏ. Tốn không ít thời gian, dù gì cũng đã là sự kiện của mười năm trước, kết quả vẫn tìm thấy thật.
Bầu trời xám xịt, mưa táp lên mặt lên tay, lạnh lẽo tận xương.
Tiếng ồn từ không xa truyền đến, bóng người cao gầy xuất hiện thấp thoáng dưới ngọn cỏ.
Đỗ Minh Nghiêu gầy đi rất nhiều, quần áo rộng thùng thình, như chỉ còn lại khung xương, tóc tai cũng đã lâu không cắt tỉa, tóc mái dài che khuất đôi mắt, râu ria xồm xàm, cả người tỏa ra dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Anh ta loạng choạng đi đến bờ sông, đứng bên bờ hút thuốc, đôi mắt vô hồn trông về bờ bên kia.
Một điếu, hai điếu, ba điếu,...
Cuối cùng, Đỗ Minh Nghiêu từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, lắc lắc mới phát hiện hết thuốc rồi, vò thành một cục quăng đi.
Một giây sau, ùm một tiếng.
Người cũng không lên nữa.