Sự yên tĩnh trong cửa hàng hơi quỷ dị. Không ít khách hàng vội vã ăn xong rồi rời đi. Thậm chí còn có người không kịp ăn mà mở hộp ra bỏ vào rồi ôm đồ ăn chạy biến.
Người kia đáng sợ quá.
Hạnh Tử vội vàng đi tìm Lộ Dao nói rõ tình huống.
Lộ Dao bưng mì sợi và cánh gà nướng cay ra, thấy chậu bông trống rỗng bên bệ cửa sổ thì đặt đồ ăn xuống rồi tiện tay nặn ra một cây sen đá khác bỏ vào chậu không kia. Cô còn nén đất cho chặt một chút rồi mới mỉm cười nói với Bạch Giản đang ngẩn ra: "Xin lỗi, bụi sen đá này nặn không được tốt lắm. Khiến ngài hoảng sợ rồi."
Khách vừa tiến vào nghe thấy lời giải thích của Lộ Dao thì thu hồi tầm mắt nghiên cứu của mình, yên tâm ngồi chờ đồ ăn.
Bạch Giản nhìn Lộ Dao quay lại phòng bếp rồi mới thu tầm mắt về, cúi đầu nhìn mì thịt bò và cánh gà nướng cay trên bàn trước mặt mình.
Thanh ở bên cạnh lên tiếng: "Vận may của ngài thật tốt. Tô mì sợi này là do bà chủ nấu đấy."
Bạch Giản tỉnh hồn: "Bà chủ nấu và những người khác nấu thì khác gì nhau?"
Thanh không nói rõ ra mà chỉ đáp: "Sau này có cơ hội được thưởng thức tay nghề của nhân viên khác trong cửa hàng rồi ngài sẽ hiểu."
Tới thêm mấy lần nữa là có thể nếm ra được sự khác biệt giữa tay nghề của Lộ Dao và những người khác ngay. Nhưng bà chủ rất bận rộn nên không thể cái gì cũng yêu cầu cô tự làm được.
Đối với phần lớn khách hàng thì quan trọng nhất là cửa hàng nhỏ này có thể luôn tồn tại.
Thiếu sót nhỏ này, tất cả bọn họ đều chọn bỏ qua.
Ăn cái gì trước đây? Bạch Giản lại cúi đầu nhìn cây sen đá vừa được nặn ra bên bệ cửa sổ, ánh mắt lóe lên. Ông ta đè giọng xuống rất thấp: "Vì sao cô ấy lại phải nói như vậy?"
Trước ngày hôm qua, ông ta cực kỳ chán ghét cửa hàng này nên tất nhiên cũng ghét cả bà chủ của nó là Lộ Dao.
Ông ta từng nhiều lần lên kế hoạch muốn huỷ diệt cửa hàng đồ ăn nhanh của cô. Mặc dù cô không biết ý tưởng của ông ta nhưng mỗi hành động của cô vẫn khiến ông ta cực kỳ chấn động.
So sánh với nhau thì thật ra chuyện ảo thuật của cô không khiến ông ta ngạc nhiên nhiều lắm.
Thanh lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa. Nếu bảo vệ trưởng tò mò thì hay là tự đi hỏi cô ấy xem?"
Bạch Giản: "..."
Ông ta nghi ngờ Thanh đang cố ý nói móc mình.
Bảo vệ trưởng im lặng rất lâu, mãi đến khi Thanh nhắc nhở mì sợi phải ăn lúc còn nóng mới ngon, ông ta mới lấy lại tinh thần cầm đũa lên.
Miếng mì đầu tiên vừa cho vào miệng, ông ta đã hiểu lời mà Thanh vừa nói.
Bát mì ông ta ăn lúc sáng hẳn không phải là do Lộ Dao nấu. Trông thì cả hai bát không có gì khác biệt, thế nhưng bát mà Lộ Dao nấu càng ấm áp thơm nồng hơn, cũng có thể an ủi lòng người hơn.
"Nếu Bạch Quyết cũng được ăn một tô mì như này thì tốt biết bao." Bạch Giản cực kỳ im lặng dùng xong bữa rồi cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ nói một câu như vậy.
Ngón tay của Thanh hơi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Bạch Quyết từng là bảo vệ của khu vui chơi tầng chín mươi chín.
Bạch Quyết mắc bệnh mất hồn thời kỳ cuối, lúc tiến vào trò chơi cấp bậc cao nhất thì lựa chọn đầu hàng, bị người khiêu chiến băm thành thịt vụn trong đó, không bao giờ trở lại nữa.
Đối với bọn họ thì không gian khu vui chơi rất đặc biệt. Bọn họ sẽ hoá ra thực thể trong khu vui chơi, có trái tim, có nhược điểm. Như vậy mới có thể trải nghiệm được cảm giác chân thực.
Thông thường thì những người khiêu chiến này không thể chạm được vào nhược điểm của bọn họ. Trừ khi bọn họ tự nguyện bại lộ.
Lúc đó Bạch Quyết đã làm như vậy, chọn cách thảm thiết nhất để kết thúc tất cả mọi thứ.
Sau cái chết của Bạch Quyết, bảo vệ trưởng đã trầm lặng rất lâu, sau đó rất ít khi rời khỏi khu vui chơi.
Lần gần đây nhất ông ta ra ngoài chắc là để tìm bảo vệ mới.
Tên bảo vệ trẻ tuổi mà ông ta tìm được kia bây giờ đang yên ổn làm nhân viên trong cửa hàng đồ ăn nhanh rồi.
Bạch Minh bưng một đĩa sứ trắng qua, đẩy tới trước mặt Bạch Giản: "Bà chủ mới làm bánh ngọt này, ngài nếm thử chút đi."
Mặc dù trước kia rất kiên quyết nghỉ việc nhưng trong lòng cậu ta vẫn rất tôn trọng bảo vệ trưởng. Bảo vệ trưởng mạnh hơn tất cả bọn họ.
Trong đĩa sứ trắng có bốn viên thạch nhỏ được xâu vào những que tre, dáng vẻ tròn vo rất giống chậu sen đá vừa bị ông ta sờ chết kia.
Thanh giơ tay ra trước cầm một viên lên cắn một ngụm hết một nửa, mắt toả sáng: "Ngon quá! Cái này tên gì vậy?"
Bạch Minh: "Bà chủ bảo tên là bánh đúc đậu đỏ."
Bạch Giản cầm một cái bánh vị đậu đỏ lên cắn một cái. Trông rất mềm, cắn vào lại vừa mềm vừa dẻo, hơi ngọt chứ không ngấy, đúng là rất ngon.