Lộ Bất Độc 9
“Lộ Bất Độc.” Người trẻ đọc lại, mím môi cười ngượng ngùng: “Con rất thích, cảm ơn mẹ.”
Có tên, Lộ Bất Độc lại bước vào trung tâm bổ túc trẻ em. Quả nhiên cậu bé không còn phóng thích hơi lạnh bừa bãi nữa.
Lộ Dao đưa cậu bé vào. Từ Hiểu Hiểu và Bạch Di đang ở đó, chuẩn bị ăn sáng.
Tạ Mạc Lâm vẫn chưa đến.
Từ Hiểu Hiểu nhìn bộ dáng đứa nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ hóng chuyện: “Chủ tiệm, đứa nhỏ này là ai?”
Cậu bé giống chủ tiệm quá, tóc trắng mắt đỏ nhìn quen quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Trong mắt Bạch Di cũng tràn đầy tò mò.
Vừa rồi ở bên ngoài ăn dưa cũng không hiểu, chỉ biết thân phận đứa trẻ này không bình thường, thậm chí còn gọi chủ tiệm là “mẹ”.
Cô ấy không khỏi hỏi: “Chủ tiệm, đây thật sự là con của cô sao?”
Từ Hiểu Hiểu suýt chút nữa phun canh ra, cô ấy còn tưởng là em trai.
Xét cho cùng, chủ tiệm trông không khác gì một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, còn đứa trẻ này trông cũng bốn hoặc năm tuổi rồi.
Lúc này Tạ Mạc Lâm cũng tới, lần đầu tiên vào cửa đã phát hiện phòng học bổ túc trong một đêm đã đổi mới đúng như kế hoạch của chủ tiệm.
Đồng nghiệp không biết nói chuyện xong chưa, hay không chú ý, hình như đang nói sang chuyện khác.
Anh ấy đặt cặp xuống: “Chào buổi sáng.”
Mọi người chào nhau rồi ngồi ăn sáng.
Tạ Mạc Lâm nhìn thấy Lộ Bất Độc, nhìn sang hai đồng nghiệp hỏi han.
Đứa trẻ này trông quá giống chủ tiệm và người đó.
Những người khác không nhìn ra sao?
Lộ Dao và Lộ Bất Độc ngồi sang một bên, cô mở hộp cơm ra, bốc hơi nghi ngút, hỏi: “Bất Độc, ăn được không?”
Cái này đang bốc hơi nóng, sẽ không bị cậu bé làm cho tan chảy chứ?
Lộ Bất Độc lắc đầu, ánh mắt lóe sáng kinh người: “Con có thể.”
Lộ Dao tìm một đôi bát đũa sạch sẽ, chia một nửa bữa sáng của mình ra cho cậu bé.
Bạch Di hỏi: “Bất Độc sao?”
Lộ Dao giới thiệu: “Lộ Bất Độc, tên của cậu bé.”
Bạch Di kinh ngạc, lại hỏi: “Chủ tiệm, thật sự là con của cô sao?”
Lộ Dao suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Ừ.”
Cô đã hỏi riêng Bất Độc, cậu bé là người tuyết nhỏ cô đơn trong bức ảnh.
Cậu bé không nói rõ lắm, đại khái ý là người tuyết nhỏ đó là do cô đắp nhưng cô không nhớ.
Vì một số lý do phức tạp, cậu bé đã có ý thức và trở thành một đứa trẻ.
Trong mắt cậu bé, Lộ Dao là mẹ cậu bé.
Lộ Dao cảm thấy Bất Độc còn giấu giếm gì đó, nhưng nhất thời cũng không vội hỏi. Bởi vì gần đây đang có rất nhiều việc.
Trung tâm bổ túc ngày nào cũng có khách hàng hẹn đến bổ túc. Đợi lát nữa sau khi xong việc ở đây còn phải xử lý người bên Cơ thị.
Cô sẽ nhận người trẻ.
Thoạt nhìn, cô thấy người trẻ không chỉ giống cô mà còn giống A.
Còn cái bức ảnh đó, có cảm giác như một số việc đang dần dần nổi lên.
Tạ Mạc Lâm nhìn Lộ Bất Độc, không nhịn được mà lấy điện thoại ra liên lạc với Đỗ Thu Linh.
Buổi sáng khi Đỗ Thu Linh đến phòng làm việc, anh ấy phải đi kiểm tra phòng bệnh, đến lúc trở lại mới nhìn thấy tin nhắn kia.
[Tạ Mạc Lâm: Đàn anh, tôi phát hiện bà chủ của chúng ta có quan hệ không bình thường với cái người tên An Yến ở viện nghiên cứu Siêu Năng.]
[Đỗ Thu Linh: ???]
[Tạ Mạc Lâm: Bọn họ có một đứa con.]
[Đỗ Thu Linh: !!!]
Tạ Mạc Lâm thả một tin chấn động rồi trốn vì có khách đến.
Tang Lê đã hẹn bổ túc vào buổi sáng, Lộ Dao định giao Tang Lê cho Bạch Di.
Nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Di nhận bổ túc nên Lộ Dao sẽ giám sát toàn bộ quá trình.
Lộ Dao nói với Bất Độc: “Con cứ ở trong cửa hàng đi, mẹ sẽ xử lý một số công việc. Sẽ không lâu đâu, vài phút nữa mẹ sẽ quay lại.”
Bất Độc ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, Lộ Dao, Bạch Di và Tang Lê mang theo tài liệu đi vào văn phòng của Bạch Di. Quá trình bổ túc thời thơ ấu của Tang Lê bắt đầu.
Tạ Mạc Lâm đang ngồi đối diện với Lộ Bất Độc, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng anh ấy ngứa ngáy khó chịu. Anh ấy thực sự muốn hỏi ba của đứa trẻ có phải tên là An Yến không.
Đứa trẻ này có khuôn mặt và khí chất giống như bà chủ, nhưng mái tóc trắng và con ngươi đỏ quá bắt mắt.
Tạ Mạc Lâm lớn lên như vậy, chỉ thấy An Yến có loại gen di truyền đặc thù đó. Nhưng viện nghiên cứu không tìm ra nguyên nhân cụ thể.
An Yến kia lại lạnh lùng, ngay thẳng.
Tạ Mạc Lâm đã cố gắng hết sức để sử dụng trí tưởng tượng của mình, nhưng anh ấy vẫn không thể tưởng tượng được bà chủ nhà mình ở cùng với anh như thế nào.
Anh ấy có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trong lòng có cảm giác uẩn khúc, nếu không tìm hiểu thì toàn thân khó chịu.
Tạ Mạc Lâm giãy giụa một hồi, vẫn thấp giọng hỏi: “Bất Độc, cha của cháu đâu?”
Bất Độc nhíu mày: “Tôi không có cha.”
Tạ Mạc Lâm: “...”