Học bổ túc nhân sinh 3
Lộ Dao đã quyết định ăn khoai lang nướng, dắt Bất Độc đi nhanh hơn.
Tới trước quán khoai lang, cô lấy tiền cho Bất Độc rồi dạy cậu bé cách mua.
Khi Tạ Mạc Lâm và số 444 đi đến thì đã mua khoai lang xong.
Khoai lang nướng được gói trong túi giấy cứng, hơi nóng truyền từ túi giấy vào trong lòng bàn tay, cầm một đầu bẻ nhẹ, hương vị ngọt ngào lượn lờ quanh chóp mũi.
Vốn dĩ Tạ Mạc Lâm vẫn còn kháng cự, lúc này cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Lộ Dao đưa cái khoai lang nướng cuối cùng cho số 444, khi chú ấy cúi đầu chuẩn bị cắn thì gọi: "Đợi một chút, tôi giúp chú thi triển ma pháp biến khoai lang nướng trở nên ngon hơn."
Số 444 dừng lại không nhúc nhích, nhìn sang Tạ Mạc Lâm, trong ánh mắt rõ ràng đang nói: "Bà chủ của cậu thật sự không có vấn đề gì à."
Lần đầu tiên chú ấy nhìn thấy Lộ Dao đã cảm giác người phụ nữ này hơi kỳ lạ.
Bây giờ ở chung với nhau, trực giác càng được kiểm chứng.
Lộ Dao mặc kệ bọn họ, lấy tay vẽ vào không trung một ma pháp trận màu trắng bạc, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt số 444.
Người khác không nhìn thấy ma pháp trận, còn tưởng rằng chủ quán đang làm điều gì quái dị. Chỉ có Bất Độc nhìn thấy ma pháp trận màu bạc đang dần thu nhỏ lại, bay vào trong miệng số 444.
Ma pháp Ánh Sáng có sức mạnh chữa lành.
Chỉ cần không ở những thế giới hoàn toàn cách biệt với ma pháp giống như phố thương mại, ma pháp chữa lành của Lộ Dao sẽ có tác dụng, chỉ khác nhau ở mức độ hiệu quả.
Thế giới này là thế giới Ma Pháp cấp thấp, nhưng ma pháp sẽ không hoàn toàn không có hiệu quả.
Đợi số 444 cúi đầu cắn một miếng khoai lang màu vàng kim, vị ngọt mềm từ đầu lưỡi trào ra từng chút một, vẻ mặt của chú ấy cũng dần giãn ra.
Tạ Mạc Lâm nhận ra điều đó: "Sao vậy? Bị bỏng lưỡi hả?"
Số 444 ngẩn ngơ lắc đầu, chậm rãi nói: "Hình như khoai lang nướng… thật sự ngon hơn."
Tạ Mạc Lâm cạn lời: "..."
Không cần phải tâng bốc như vậy đâu.
Số 444 thấy Tạ Mạc Lâm không tin, không nhịn được mà giải thích: "Đầu lưỡi của tôi không còn vị giác từ lâu lắm rồi, nhưng ăn khoai lang lại thấy rất ngọt."
Tạ Mạc Lâm nhớ đến bản ghi chép thí nghiệm của số 444, bởi vì phản ứng của chú ấy với thuốc thí nghiệm rất tốt cho nên đã làm rất nhiều cuộc thí nghiệm, tác dụng phụ chính là bị mất vị giác và khứu giác.
Nhưng chủ quán phát hiện ra từ khi nào?
Lộ Dao và Bất Độc chạy đến trước một quán nhỏ bán bánh rán nguyên chất, đợi hai người kia đuổi kịp, cô chỉ vào bánh rán nguyên chất nói: "Bánh nhân thịt của quán này ăn rất ngon, nhất là lúc mới ra lò, mỗi người ăn một phần nhé?"
Lần này số 444 cầm lấy phần bánh của mình, đứng ở một bên nhìn Lộ Dao một cách mong chờ.
Lộ Dao thắc mắc một lúc mới hiểu ra, cười nói: "Mỗi ngày chỉ được sử dụng ma pháp một lần."
Số 444 thất vọng mà rủ mí mắt xuống.
Lộ Dao: "Có thể duy trì hiệu quả trong tám tiếng."
Số 444 suýt chút nữa thì héo rũ đã sống lại trong nháy mắt, lập tức dùng tăm tre nhỏ chọc vào bánh rán nguyên chất nằm ở trong hộp.
Lộ Dao nhắc nhở: "Ăn chậm thôi, những cái mới ra lò là thơm nhất, nhưng cũng rất nóng."
Bất Độc mới vừa bị bỏng đầu lưỡi, may mà cậu bé là bé người tuyết, vị giác không bị tổn thương.
Suốt đường đi hết ăn rồi lại dừng, trong phút chốc đã đi dạo quanh thành phố Tam Hoa một vòng.
Đến điểm dừng chân cuối cùng, Lộ Dao đứng trước quán cà phê Hạnh Phúc: "Bánh su kem trái cây của quán này rất ngon, có muốn nếm thử không?"
Dọc đường đi đến đây, Tạ Mạc Lâm đã hiểu được đây chỉ là thói quen thường ngày mà thôi.
Cái gì mà "có muốn nếm thử hay không", chỉ cần bà chủ giới thiệu, hai người bên cạnh sẽ tâng bốc mà không hề có chút áp lực nào.
Mười một giờ sáng, còn chưa đến giờ nghỉ trưa nên trong quán cà phê hầu như không có khách.
Bốn người đi vào, chọn một bàn trống đối diện cửa sổ.
Tần Hưng ngăn người phục vụ lại, tự mình mang thực đơn đi tới.
Lộ Dao gọi một ly latte, cacao nóng cho Bất Độc, sau đó là bốn cái bánh su kem hoa quả.
Tạ Mạc Lâm gọi cà phê, số 444 cũng nóng lòng muốn thử.
Hình như chú ấy chưa từng uống cà phê, nghe nói rất đắng, nhưng cũng rất muốn nếm thử.
Lộ Dao ngăn cản: "Dạ dày của chú không tốt, uống cà phê sẽ rất khó chịu. Đổi món khác nhé?"
Số 444 hơi ngây ra, tất nhiên vô cùng phối hợp mà đổi thành một ly cacao nóng giống như Bất Độc.
Bánh ngọt và đồ uống đã chuẩn bị xong, Tần Hưng lại ngăn người phục vụ, tự mình bưng khay đi đến.
Hiện giờ trong quán cực kỳ yên tĩnh, Tần Hưng đến gần, nghe thấy bà chủ cực kỳ hoạt bát nói chuyện với người đàn ông gầy ngồi ở đối diện: "Ừm, tôi cảm thấy thứ chú cần không phải là học bổ túc thời thơ ấu, mà là học bổ túc nhân sinh."
Bước chân của Tần Hưng bỗng khựng lại, rơi vào suy nghĩ mê man không đúng lúc.
Nhân sinh cũng có thể học bổ túc sao?