Đi về phía trước một bước đấy 2
Đôi mắt Hồ Tiêu hơi tan ra, khẽ gật đầu một cái: "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ là không muốn lại bị bọn họ và quá khứ trói buộc nữa. Ở viện nghiên cứu Siêu Năng, tôi đã nhìn thấy rất nhiều vật thí nghiệm rồi, chẳng ai có quyền tự chủ cả, muốn cũng không thể làm. Tôi rất may mắn nên tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, cũng không muốn trở thành người giống những người kia."
Thật ra gốc rễ căn bệnh của cậu nằm ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng. Thế nhưng lúc bà chủ đưa cậu ra khỏi viện nghiên cứu Siêu Năng, căn bệnh đó đã dần dần được chữa lành rồi.
Trước kia Hồ Tiêu ngơ ngác, mềm yếu, tinh thần sa sút, không biết nên trở thành người như thế nào, không có mục tiêu sinh tồn, mãi cho đến khi gặp được cô gái trước mắt.
Cô không phải là loại người đẹp khiến người ta gặp một lần là sáng mắt ra, cũng không phải một cô gái có những lời nói sắc bén, cá tính và xán lạn, thế nhưng hình như chỉ cần đứng bên cạnh cô thì dù chuyện có đau khổ hơn nữa cũng có thể từ từ vượt qua được. Cậu vô thức cảm thấy rất yên lòng, thậm chí còn không nhịn được mà có suy nghĩ muốn trở thành một người tốt đẹp hơn.
Lộ Dao cười rộ lên, nhẹ nhàng xoa cái đầu mềm mại của Hồ Tiêu: "Đi về phía trước một bước đấy."
Như vậy có thể không phải là một cái kết sảng khoái nhất nhưng Lộ Dao rất vui mừng vì Hồ Tiêu đã suy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Trên con đường cô độc mà dài dằng dẵng của đời người, chúng ta không thể nào nắm giữ được quá nhiều sự tồn tại.
Nắm được thì buông được.
Những điều phiền não trong cuộc sống sẽ không bao giờ giảm bớt nhưng như thế nhất định sẽ làm cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.
Sau lần bổ túc cuối cùng, Lộ Dao và Lộ Hồ Tiêu đã cùng sống với Tiểu Hồ Kỳ cả chục năm, mãi đến khi hai thiếu niên nho nhỏ tròn mười sáu tuổi.
"Kết thúc bổ túc." Lộ Dao dịu dàng nói.
Hồ Tiêu mở mắt ra, quay về căn phòng bổ túc quen thuộc.
Trí nhớ của Tiểu Hồ Kỳ cũng dần dần hiện lên trong ký ức của cậu. Hồ Tiêu nằm trên bàn, không thể nào khống chế được suy nghĩ.
Lộ Dao vỗ vỗ bả vai thiếu niên rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Mặc dù trên thực tế thì thời gian chỉ mới qua ba phút nhưng đợi ở một thế giới khác quá lâu cũng khiến tinh thần của cô mệt mỏi không chịu nổi.
Lộ Bất Độc đứng canh ngoài cửa, thấy Lộ Dao đi ra lập tức giơ tay lên đỡ lấy cô, trong mắt tràn ngập sự lo âu: "Mẹ."
"Không sao đâu, đừng lo lắng." Lộ Dao nắm chặt bàn tay nho nhỏ của Lộ Bất Độc.
-
Hơn năm giờ chiều, việc làm ăn buôn bán của quầy bán đồ ăn vặt chào đón một đợt cao điểm.
Buổi trưa, số 444 ra ngoài, vừa mới quay về đi vào ngồi xuống ghế, quan sát một chút là nắm giữ được ngay phần lớn giá cả hàng hoá ở quầy hàng này.
Nhìn thấy dòng người đến vào đợt cao điểm, nữ nhân viên trẻ tuổi của quầy hàng bị choáng ngợp sắp chống đỡ không nổi nữa. Số 444 buông Nhị Tâm xuống rồi đứng dậy bắt đầu hỗ trợ chào hỏi khách hàng.
Đã rất nhiều năm rồi chú ấy không giao tiếp với người nào khác ngoài người của viện nghiên cứu và viện điều dưỡng nên bây giờ hoàn toàn là đang bắt chước Từ Hiểu Hiểu, thế nhưng lại rất nhanh chóng hoà vào công việc.
Chờ đến buổi tối đóng cửa, Từ Hiểu Hiểu đếm hàng kiểm tiền rồi mới phát hiện ra không có chỗ chênh lệch nào. Cô ta vui vẻ nói: "Buổi chiều may nhờ có số 444 hỗ trợ đó. Thật ra thì gần đây quầy hàng đang tuyển thêm người đấy, chú có muốn thử một chút không?"
Số 444 đang cúi đầu ăn cơm nghe thấy vậy thì hơi sững sờ. Chú ấy liếc nhìn Từ Hiểu Hiểu một cái rồi lại vô thức quay qua quan sát Lộ Dao: "Người như tôi cũng có thể làm việc được sao?"
Tạ Mạc Lâm nghe ra có vẻ như số 444 có ý gì đó, chỉ cảm thấy hình như hiệu quả trị liệu rõ ràng quá thì phải, thậm chí còn chẳng cần dùng đến cỗ máy thời gian luôn.
Nỗi lòng của Hồ Tiêu vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục sau dư âm của bổ túc nên ăn cơm mà lòng vẫn không bình tĩnh lắm. Nghe thấy vậy, cậu không nhịn được mà nói: "Sao lại không thể chứ? Chỉ cần chú muốn là được hết."
Lộ Dao gật đầu: "Nếu chú muốn tới thì có thể tham gia phỏng vấn."
Số 444 đặt bát đũa xuống, trong đôi mắt như cái giếng khô bỗng sôi trào sự rung động: "Nếu tôi tới đây làm việc thì có thể mời bà chủ sử dụng ma pháp biến thức ăn trở nên ngon hơn không?"
Trừ Tạ Mạc Lâm và Lộ Bất Độc ra thì những người còn lại chẳng ai nghe hiểu ý của chú ấy.
Lộ Dao tiếp tục gật đầu: "Tất nhiên là được rồi. Thật ra thì đó ma pháp cũng là một cách chữa bệnh, chỉ là hiệu quả khá chậm mà thôi. Có lẽ là phải sử dụng liên tục hai mươi lần thì vị giác và khứu giác của chú mới có thể dần dần khôi phục lại được."
Số 444 chớp mắt rồi chậm rãi cúi đầu xuống: "Tôi muốn thử một lần."
Liên quan tới chuyện số 444 tới làm việc ở Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao nên sau khi ăn cơm tối xong, Lộ Dao và Tạ Mạc Lâm đã có một buổi nói chuyện với nhau.