Thần Minh ủy thác 1
Đây là bến tàu thành phố mang dấu tích lịch sử lâu đời, sáu mươi năm trước vẫn chưa được gọi là thành phố Tam Hoa.
Nó còn có một cái tên khác là Tam Ngư.
Ngày càng có nhiều người hơn, không khí dần trở nên náo nhiệt, nhóm người của Lộ Dao dần dần đắm chìm vào hơi thở trong lành giản dị nơi phố nhỏ Tam Ngư này.
222 tay trái cầm kẹo đường hình thỏ, tay phải cầm tò he, khuôn mặt hiếm khi tươi tắn như vậy: "Thành phố Tam Hoa sáu mươi năm trước còn thú vị hơn sau này nữa."
444 ôm một bộ trà cụ thật cẩn thận: "Thời đại không có siêu năng lực, không có viện nghiên cứu, cũng không cần viện điều dưỡng, tôi thích nơi này!"
Tạ Mạc Lâm đi song song với Lâm Tuyết ở phía sau, không nhịn được mà quan sát xung quanh, cảm giác bất an khi vào thành phố ban nãy tựa như chỉ là ảo giác.
Lâm Tuyết nhìn Lộ Dao và Bất Độc đi ở phía trước, vẻ mặt mờ mịt.
Tạ Mạc Lâm để ý nên hỏi nhỏ: "Sao thế?"
Lâm Tuyết nhìn sang, do dự một lúc rồi từng bước đến gần anh ấy, trong ánh mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ: "Bà chủ là người siêu năng lực thật à?"
Lông mày Tạ Mạc Lâm nhướng lên: "Cô phát hiện ra được gì sao?"
Quả thật không nhận ra được năng lực của Lộ Dao.
Bọn họ luôn làm nghiên cứu về tương quan siêu năng lực, mấy năm gần có người nghiên cứu phát hiện ra hệ đặc thù, số lượng người siêu năng lực hệ công kích cấp cao và hệ cổ đại đang giảm đi qua mỗi năm, người năng lực cũng dần ít đi.
Tạm thời không rõ nguyên nhân.
Mà những người có năng lực hệ đặc thù như Lộ Dao lại rất hiếm, kể từ khi siêu năng lực xuất hiện vào sáu mươi năm trước thì chưa từng có bản nào ghi chép lại.
Việc hiếm nhất là cô lại mở mang loại năng lực này đến mức cực hạn. Khoan hẵng bàn về mấy món đồ chơi và đồ ăn vặt ở quầy bán đồ ăn vặt, chỉ mỗi cỗ máy thời gian thôi cũng khiến người khác thèm nhỏ dãi rồi.
Thật ra Tạ Mạc Lâm rất tò mò về bà chủ, thế nhưng Lộ Dao lại rất ít khi nói về chuyện của bản thân. Cho dù có hỏi bóng gió thì bà chủ cũng sẽ nói dăm ba câu về quá khứ cho có lệ.
Qua vài lần thì Tạ Mạc Lâm cũng bỏ cuộc.
Lâm Tuyết nhíu mày hỏi nhỏ: "Anh biết năng lực của tôi mà. Ngày đầu tiên đến Trung tâm bổ túc tôi phát hiện ra ngay trên người của bà chủ không có dao động năng lực gì cả, cứ tưởng là nhìn nhầm rồi. Mấy ngày nay quan sát thì tôi có thể khẳng định. Nhưng nếu bà chủ là người không có năng lực thì cỗ máy thời gian từ đâu mà ra cơ chứ?"
Tạ Mạc Lâm cảm thấy bất ngờ, anh đã từng thắc mắc rất nhiều về năng lực của Lộ Dao nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Nói cực đoan hơn thì thế giới của sáu mươi năm sau, những người không có năng lực chẳng khác gì người bị tàn phế.
Nhưng ánh mắt của Lâm Tuyết sẽ không thể nào sai được, cô ấy có thể nhìn thấy dao động năng lực mà người thường không thể thấy, hơn nữa còn phân biệt năng lực mạnh yếu dựa vào trạng thái dao động.
Lâm Tuyết lại nói: "Sau này tôi cũng phát hiện ra trên người cô giáo Bạch không có dao động, nhưng cảm giác mà cô ấy đem lại không giống với bà chủ cho lắm."
Tạ Mạc Lâm cũng có cảm giác rằng Bạch Di rất hứng thú với siêu năng lực, nhưng thỉnh thoảng khi mọi người thảo luận liên quan đến năng lực trong phòng nghỉ thì thấy rằng cô ấy rất ít khi nói chuyện, cũng chẳng để lộ năng lực của mình.
Anh nghĩ rằng do Bạch Di ngại tiết lộ siêu năng lực của bản thân. Lâm Tuyết không nói thì cũng chẳng ai biết cô ấy là người không có năng lực.
Tạ Mạc Lâm nhìn Lộ Dao đang đứng chọn đồ chơi trước một quầy hàng nhỏ thì hỏi thầm: "Bất Độc đâu rồi?"
Lâm Tuyết không khỏi run rẩy, im lặng một lát rồi đáp: "Đó là một con quái vật."
Bạn nhỏ kia cũng đem đến cho cô một cảm giác rất quái lạ, dao động mạnh mẽ đè ép bốn bề nhưng lại hoàn toàn không giống với vết tích của năng lực hung bạo.
Tạ Mạc Lâm đưa ra một liên tưởng: "Có phải là do Bất Độc được sinh ra nên năng lực của bà chủ mới bị suy yếu không?"
Suy nghĩ này cũng đã có thành quả nghiên cứu, sau khi mẹ sinh con ra thì siêu năng lực sẽ yếu đi, thậm chí năng lực của thế hệ sau cũng sẽ yếu hơn cha mẹ.
Mấy năm gần đây hiện tượng này ngày càng phổ biến.
Lộ Dao mua cho Bất Độc một đống đồ chơi, trống bỏi, chong chóng, tò he. Lúc quay đầu lại thì thấy Tạ Mạc Lâm và Lâm Tuyết đi càng ngày càng chậm thì vẫy tay gọi bọn họ nhanh lên một chút.
Bọn họ đi dạo trong thành hai tiếng đồng hồ, chơi đùa thỏa thuê đến nỗi vô thức đói bụng.