Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 899 - Chương 899: Con Sông Của Cô Đã Biến Thành Biển Lớn Rồi Sao? 2

Chương 899: Con sông của cô đã biến thành biển lớn rồi sao? 2 Chương 899: Con sông của cô đã biến thành biển lớn rồi sao? 2

Con sông của cô đã biến thành biển lớn rồi sao? 2

Lộ Dao nâng tay xoa nhẹ mi tâm: “Dì, cháu có một vấn đề muốn hỏi dì trước.”

“Cháu nói đi.”

“Chuyện cô Chu không muốn kết hôn đã gây rắc rối cho dì nhất ở điểm nào? Dì sợ cô Chu cô độc cả đời? Lo khi về già cô ấy không có nơi nương tựa? Hay là những lời nghị luận của bên ngoài làm cho dì cảm thấy áp lực? Hoặc một nguyên nhân nào khác?”

Bà ta nhíu mày, do dự một lúc, nặng nề trả lời: “Những thứ cháu nói đều có. Quan trọng nhất là phụ nữ sao có thể không kết hôn? Không lập gia đình, chỉ biết kiếm tiền thì có ích lợi gì? Đợi đến khi hơn ba mươi tuổi, đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, nó sẽ hối hận. Dì là mẹ nó, còn có thể hại nó hay sao? Nhưng nó không chịu nghe!”

Lộ Dao im lặng nghe bà ta nói tới nói lui về dụng tâm lương khổ của mình, ngẩng đầu nhìn Chu Y San: “Không ngại thì hãy nói ra suy nghĩ của cô.”

*Dụng tâm lương khổ (用心良苦): dùng nhiều trí lực suy đi tính lại, muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.

Sắc mặt Chu Y San chết lặng, gần như không có phản ứng gì với lời nói của mẹ. Khi nghe thấy Lộ Dao hỏi, cũng phản ứng lại một lúc mới lên tiếng.

“Cô giáo Lộ, cấp bậc siêu năng lực của cô nhất định rất cao. Một thiên tài ưu tú như cô, có lẽ không thể hiểu được những việc mà một người có giá trị năng lực thấp kém như tôi từng trải qua.”

“Siêu năng lực đối với thế hệ chúng ta là quá quan trọng, mà người siêu năng lực không đủ ưu tú và giá trị năng lực không cao ở thế giới này, có thể nói là thứ phế phẩm bị chọn lọc tự nhiên, đánh mất đi “quyền sinh sản”.”

“Trước đây tôi không tin vào số mệnh, cho dù giá trị năng lực thấp thì thế nào? Chỉ cần cố gắng, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, tôi có thể sống cuộc sống mà tôi muốn.”

“Nhưng không phải như vậy, cho dù tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi, miễn cưỡng đuổi kịp những đồng nghiệp có siêu năng lực xuất sắc đó, thì vẫn không thể thay đổi được sự thật tôi là người có năng lực thấp kém.”

“Cho nên tôi lựa chọn từ bỏ. Tôi không muốn kết hôn, không muốn miễn cưỡng tìm tạm một người, không muốn sinh thêm một đứa con bình thường, chờ nó lớn lên lại phải trải qua những đau khổ giống như tôi.”

“Nhưng không kết hôn cũng có nỗi đau của không kết hôn, người nhà, hàng xóm, đồng nghiệp, đối tác… Nơi nào có người thì có so sánh, có nghị luận, còn có đánh giá. Tất cả những lời nói đó đều biến thành áp lực, giống như núi lớn đè xuống người.”

“Bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc bản thân mình muốn cái gì.”

Lộ Dao vô thức mân mê dải ruy băng màu vàng trên cổ tay, đây là tín vật tiếp nhận ủy thác lần trước Fulla đã đưa cho cô.

Cô nhớ lúc đó đã tiện tay cất vào túi áo, kết quả ngày hôm sau lúc tỉnh lại, dây buộc tóc màu vàng đã cột ở trên cổ tay, làm thế nào cũng không tháo xuống được.

Trừ khi cô trở lại phố mua sắm, thứ này sẽ tự động được cất vào kho hàng cá nhân.

Một khi vượt qua Tinh Môn, cho dù là cổng nào, dải ruy băng màu vàng sẽ trở lại trên cổ tay cô, giống như tự có ý thức bình thường.

Chuyện tương tự đã xảy ra vài lần, Lộ Dao cũng không lo lắng thứ này có gì không tốt, cúi đầu nhìn tia sáng như có như không, chậm rãi chảy xuôi trên dải ruy băng, đột nhiên nói: “Dì, cô Chu, chúng ta cùng đi ngắm biển một lần đi.”

Mẹ Chu Y San và Chu Y San vô cùng kinh ngạc, không thể hiểu được ý tưởng đột nhiên nhảy ra này từ đâu mà có.

Chu Y San do dự hỏi: “Việc học bổ túc của tôi…”

Lộ Dao cất bản ghi chép cuộc nói chuyện đi, đứng dậy mở cửa, gọi Bất Độc đến, lát nữa cùng cô đi ngắm biển.

Bất Độc buông con robot lego đang lắp dở trong tay xuống, khó nén vui sướng, chạy những bước nhỏ tới.

Lộ Dao dựa vào cửa, giải thích với hai vị khách không rõ tình huống: “Sau khi hiểu rõ tình hình của cô Chu, tôi cảm thấy “cùng đi ngắm biển” là phương án học bổ túc phù hợp nhất với hai vị. Nếu như hiệu quả của lần học bổ túc này không tốt, chúng ta sẽ thương lượng điều chỉnh lại sau.”

Bà ta: “Dì cũng phải đi sao?”

Chu Y San: “Vậy có cần lấy xương ngón tay của tôi hay không?”

Hai mẹ con đồng thời đặt câu hỏi.

Lộ Dao gật đầu với bà ta, lại lắc đầu với Chu Y San: “Lần này không cần lấy xương, bên tôi lập tức điều chỉnh tọa độ.”

Tư liệu lần trước chuẩn bị cho việc xuyên qua sáu mươi năm trước vẫn rất hữu ích, Lộ Dao lựa chọn một tọa độ thích hợp từ trong tư liệu thời không phong phú.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 3
Vanvuqwert
Reader
1 Tháng Trước
Chấm
Trả lời
| 0