Thiếu nữ cưỡi rồng… 6
Sau thời gian dài chờ đợi nhận được kết quả như vậy, cư dân mạng không hề cảm thấy bất ngờ, trái lại càng như lấy được vũ khí quyền uy để có thể không kiêng dè chút nào mà công kích bà chủ vậy.
[Xác định đây là một kẻ vô dụng!]
[Cười chết tôi, một kẻ vô dụng lại lừa gạt nhiều người như thế mà người bị hại còn toàn tâm toàn ý nói đỡ cho cô ta nữa chứ.]
[Không nói cái khác, chỉ riêng tố chất tâm lý của người phụ nữ này đã rất tốt rồi. Đã đến nước này rồi mà mặt cô ta vẫn không hề thay đổi.]
...
Trịnh Tư Dao nhìn thấy những bình luận hò reo nói Lộ Dao cút đi trên điện thoại di động cá nhân, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thật ra thì cô ấy tin Lộ Dao.
Dù bà chủ là một người không có siêu năng lực thật thì cô cũng đã lập phương án bổ túc cho cô ấy. Hai người bọn họ đã ở bên nhau suốt hơn mười năm bổ túc. Mỗi món quà Alfred tặng cho, cô ấy đều nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi kết thúc bổ túc, thói xấu tiêu tiền không thể tiết chế của cô ấy quả thật đã cải thiện hơn nhiều, hơn nữa hiệu quả còn vô cùng rõ ràng.
Cửa chính, cửa sau và hầm để xe của viện nghiên cứu đều đang bị người dân đang phẫn nộ trong thành phố chen chúc. Nỗi lòng của bọn họ cần một đối tượng để phát tiết.
Viện nghiên cứu và cục an ninh trật tự lo lắng sẽ có sơ suất xảy ra nên đã sắp xếp máy bay trực thăng, chuẩn bị đưa Lộ Dao từ tầng cao nhất của viện nghiên cứu đi về cục an ninh trật tự.
Lộ Dao đứng trên nóc nhà, bốn phía là nhân viên an ninh trật tự bao vây, một vòng bên ngoài là nhân viên nghiên cứu.
Sau khi nhận được số liệu cơ thể và các báo cáo khảo sát của Lộ Dao, ánh mắt của nhân viên nghiên cứu nhìn Lộ Dao từ kiểu nhìn vàng bạc sang nhìn sắt vụn. Sự thất vọng gần như là hoá được thành thực thể, phóng thẳng lên người cô.
Bất Độc bị đám người tách ra, vẫn luôn đứng chung với An Yến.
Tầm mắt của một lớn một nhỏ hai người cùng xuyên qua đám người, hướng thẳng lên người Lộ Dao.
Mang lại cho người thấy bầu không khí đáng thương khó hiểu.
Mấy nữ nhân viên của viện nghiên cứu đứng phía sau tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm.
"Đứa trẻ kia là con của thầy An sao? Hoàn toàn là đúc từ một khuôn ra ngoài luôn."
"Lần đầu tiên thấy một người lạnh lùng kiêu ngạo như giáo sư An hồn bay phách lạc như thế này. Cô ta đã vứt cha giữ con hả?"
"Người mình thích lại là một kẻ lừa đảo. Ai mà chịu cho nổi chứ?"
"Muốn an ủi anh ấy ghê."
"Thật ra thì vừa rồi tôi có liếc trộm báo cáo kiểm tra cơ thể Lộ Dao. Hẳn là cô ta còn chưa cưới, cũng chưa hề sinh con."
!!!
Tin tức này lớn quá rồi.
Nội dung này không được công bố, chẳng lẽ là vì nó không quan trọng?
Sau khi phối hợp với viện nghiên cứu cả ngày, Lộ Dao cảm thấy đủ rồi.
Cô không muốn tiếp tục đến cục an ninh trật tự rồi lại bị tra hỏi thêm nữa. Lộ Dao giơ tay lên lấy chiếc kẹp tóc vảy rồng từ trong kho hàng cá nhân ra, kẹp lên tóc mình rồi kẽ vuốt vuốt ánh sáng hiện lên trên thân kẹp.
Nhân viên an ninh trật tự đối diện với Lộ Dao để lộ vẻ mặt không thể tin nổi: "Cô lấy đồ từ đâu ra vậy?"
Lộ Dao không để ý đến anh ta. Lần đầu tiên cô chủ động ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía ống kính livestream, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh.
"Chu Y San, hẳn là cô đang xem livestream nhỉ? Tôi đoán chắc là cô đang ở một chỗ nào đó lặng lẽ quan sát tất cả những gì phát sinh trong buổi livestream hôm nay. Không biết cô, hoặc là các cô muốn đạt được thứ gì từ trên người tôi, nhưng dù các người có kế hoạch gì thì tốt nhất là nên dừng lại từ bây giờ đi."
Người xung quanh Lộ Dao đều cho là cô hoàn toàn điên rồi. Người đang xem livestream cũng lên tiếng để lộ sự nghi ngờ và khinh thường với cô.
[Chẳng phải Chu Y San đã chết rồi sao? Cô ta đang nói cái gì vậy?]
[Cuối cùng thì cũng hết cách rồi nên giả điên giả ngu đấy hả!]
[Cô gái này điên rồi!]
...
Trong một tòa nhà dân nào đó ở vùng ngoại thành, Chu Y San vốn đã chết nay lại đang ngồi trên ban công, trong tay cầm một dụng cụ, trên màn hình đang phát livestream của viện nghiên cứu Siêu Năng.
Khoé miệng đang cong lên của Chu Y San bị vỡ ra chỉ trong khoảnh khắc, biến thành dáng vẻ hoảng hốt luống cuống!
Trong màn hình, trên bầu trời vốn đang trống không đột nhiên bị một móng vuốt to lớn xé rách. Một con quái vật to lớn màu đen dần dần nhô đầu ra từ lỗ thủng đó.
Trong đôi mắt màu xanh đen của nó chỉ có một khe hở nhỏ màu đen, con ngươi của quái vật chuyển động khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chỉ mới mấy giây nhưng cứ như cả một thế kỷ dài dằng dẵng đã trôi qua rồi vậy. Con quái vật to lớn kia hoàn toàn bò ra khỏi khe hở sâu thẳm kia.
Toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy dày, móng vuốt khổng lồ cường tráng, chiếc đuôi vừa dài vừa thô, đôi cánh dang rộng đủ để che kín cả bầu trời, toát ra một hơi thở đáng sợ mà người bình thường không thể chịu đựng được.
Đây là rồng sao? Hay là người?