Khi Lộ Dao đến khu chung cư thăm Từ Hiểu Hiểu thì cô ta đã không thể nhúc nhích nữa rồi.
Người bệnh của cả tòa chung cư đều do điều dưỡng viên trung tâm cộng đồng cử đến chăm sóc, nhưng họ cũng đang lần lượt ngã xuống.
Từ Hiểu Hiểu thấy Lộ Dao thì bắt đầu chảy nước mắt, cô ta nói không nổi, giọng nói ú ớ nghẹn ngào.
Lộ Dao hơi không nhịn được, không nán lại quá lâu thì ra ngoài.
Biết được Tiêu Trạch cũng đã không dậy nổi, cô lại đến cách vách thăm anh ấy.
Thăm Tiêu Trạch xong, Lộ Dao còn đến thăm Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu hiển nhiên khá bình tĩnh.
Cậu nằm trên giường, đôi mắt vừa trong veo vừa ôn hòa: “Cuối cùng còn có thể gặp được cô, tôi thấy xứng đáng.”
Trên đường về cửa hàng, Lộ Dao lòng đầy rối rắm.
Đây chính là nỗi tuyệt vọng Fulla đã từng đối diện.
Con dân của cô ấy nhiễm chứng bệnh không thể chữa, từng người một đau khổ chết đi.
Thân là Thần Minh, trí tuệ và thần lực của cô ấy cũng không thể giúp họ bước ra khỏi khốn cảnh.
Cứu vớt thế giới?
Lộ Dao không kìm được cười khổ, chẳng lẽ cô còn có thể làm tốt hơn Fulla sao?
Cô chỉ là con người thôi.
Một người bình thường sở hữu mười ngàn món thần khí, e là cũng không sánh bằng một Thần Minh có xuất thân chính thống.
Mấy hôm nay, Lộ Dao lần lượt thảo luận tình hình của thành phố Tam Hoa với các nhân viên nghiên cứu hàng đầu của từng thế giới, trước mắt không có được bất kỳ phản hồi tích cực nào.
Lộ Dao theo thói quen vuốt nhẹ băng đô màu vàng trên cổ tay, vòng ấn ký màu đỏ hiện trên cổ tay cô đang dần lớn lên, từng chút lan ra trên cánh tay.
Lộ Dao kéo tay áo lên, chút nỗ lực nhỏ này, hoa văn vốn chỉ đến giữa cẳng tay bắt đầu khuếch tán ra ngoài, đường vân ngày càng khoa trương.
Bất Độc nhón chân lên nhìn một cái, đỉnh lông mày thanh tú nhíu lại: “Hình như lúc ở thế giới này thì lớn ra khá nhanh.”
Lộ Dao giơ tay sờ, vẫn còn đau châm chích.
Lộ Dao: “Cảm ơn Nữ thần Fulla.”
Bất Độc cẩn thận từng li từng tí giơ tay ra, ngón tay lạnh băng vuốt lên trên theo đường vân sẫm màu, chợt nói: “Mẹ ơi, hình như là một ngọn cây. Mẹ xem, đã mọc ra nụ hoa rồi.”
Lộ Dao tốn sức vặn cánh tay lên, vẹo đầu để nhìn, thật sự là một nhánh cây kỳ lạ mọc ra nụ hoa.
“Có phải chờ nó nở hoa thì có thể biết là gì không?” Lộ Dao cảm thấy nghĩ thế này còn khá thú vị, xả ống tay áo xuống: “Kệ đi, về cửa hàng trước.”
...
Đã có một tốp người đứng ở cổng Trung tâm bổ túc trẻ em, số người còn không ít.
Có người phát hiện Lộ Dao và Bất Độc, hét lên một tiếng, những người khác toàn bộ đều nghiêng đầu nhìn qua.
Lộ Dao kéo Bất Độc dừng chân lại: “Các người có việc?”
Số 52 đẩy họ ra, cung kính đi đến trước mặt Lộ Dao: “Bà chủ, X muốn gặp cô một lần.”
Lộ Dao quét mắt nhìn trong đám người hai cái, không thấy X, cô đoán có thể anh ta đã đổ bệnh rồi.
Vừa gặp qua hai người bệnh, trước mắt vẫn cứ hiện lên dáng vẻ bị bệnh của họ, Lộ Dao lắc đầu: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải về cửa hàng xử lý.”
Người sau lưng số 52 vòng lên, vây Lộ Dao và Bất Độc vào giữa.
Lộ Dao: “Đây là ý gì?”
Sắc mặt số 52 nghiêm trọng, giằng co không lui.
Lưỡi dao nhỏ máu từ lòng bàn tay trắng bệch của Bất Độc lộ ra, đám người sợ đến liên tục lui về sau.
Thế giới này đã không còn siêu năng lực.
Lại thấy được cảnh tượng siêu hiện thực thế này, chỉ thấy dị thường sởn gai ốc.
Số 52 cũng không kìm được lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch: “Thứ lỗi, là chúng tôi lỗ mãng, vẫn xin bà chủ nể mặt.”
Lộ Dao lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự có việc.”
Lộ Dao không nể mặt ai, trực tiếp vòng qua số 52, chuẩn bị về cửa hàng.
Lúc gần vào cổng, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Lộ Dao, chị mở cửa rồi? Tôi muốn uống trà.”
Lộ Dao xoay người: “Hâm Hâm, tóc em sao vậy?”
Hâm Hâm giơ tay sờ mái tóc tự do quá đáng, bước nhanh vào trong cửa hàng: “Nói ra dài dòng lắm. Mấy hôm nay chị đi làm gì vậy?”
Lộ Dao đóng cửa, xoay người đi vào phòng trà: “Tranh thủ mở cửa hàng mới.”
Số 52 và các anh em gượng gạo đứng tại chỗ, cảm nhận sâu sắc được thời đại đổi thay rồi.
Họ không có siêu năng lực, vì vậy khó mà đứng vững trong thế giới này, thậm chí còn không bằng một đứa nhóc.
...
Phòng trà thủy tinh.
Hâm Hâm thao thao bất tuyệt kể về các tình huống xảy ra trong thành phố Tam Hoa dạo gần đây, bao gồm cuối cùng sau khi cô bé mất đi siêu năng lực mới phát hiện mình đã từng là người siêu năng lực.
Lộ Dao thi thoảng đưa cho cô cả miếng bánh ngọt, rót tách trà, lắng nghe chăm chú.
“Hâm Hâm, tôi muốn lấy một khúc xương của em, dùng để chế tạo chìa khóa tâm linh.” Lộ Dao nói.
Hâm Hâm: “Nhưng tôi vốn là trẻ con, không cần phải bổ túc thời thơ ấu.”
Lộ Dao: “Bởi vì lúc trước không nghe em nói qua chuyện siêu năng lực, tôi muốn tìm hiểu chút giá trị năng lực em từng có.”
Trong đầu Lộ Dao chứa các suy nghĩ lộn xộn, không thể nắm hết toàn bộ, chỉ có thể giải quyết từng cái một.
Hâm Hâm chần chừ một lát: “Nếu chị bằng lòng cho tôi nhìn Alfred biết động đậy một cái thì tôi sẽ đồng ý với chị.”