Tuổi thơ của A
Ngày thứ ba nhiệm vụ cuối cùng kết thúc, đêm khuya.
A xuất hiện ở cổng Trung tâm bổ túc trẻ em.
Lột đi lớp da của An Yến, mái tóc dài bạch kim như ánh trăng của anh xõa sau lưng, đôi mắt đỏ tươi như bảo thạch nhuộm màu máu.
Trường bào đen quét trên đất, hai đường vân bạc mảnh khảnh được viền trên vạt áo và ống tay áo, phần eo buộc chặt bằng thắt lưng màu vàng.
Một chiếc vòng cổ màu đen rộng bằng hai ngón tay quấn chặt chiếc cổ trắng ngần, gương mặt A sắc sảo, lúc nhìn qua nơi sâu thẳm trong đôi mắt đen láy tràn ra sự sầu muộn nhàn nhạt.
Trong cửa hàng chỉ có Lộ Dao, Bất Độc và Nhị Tâm.
Sau khi nhiệm vụ cuối cùng kết thúc, Lộ Dao ngủ một mạch ba ngày ba đêm, giờ đây vừa dậy không lâu, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Bất Độc im lặng ngồi cạnh Lộ Dao, A vẫn chưa bước chân vào cửa hàng thì cậu bé đã phát hiện, ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt sáng rực rỡ.
Mèo béo như cục thịt lười biếng làm ổ trên chân bà chủ, đôi mắt to tròn trong veo mở phân nửa, y như người già.
Lộ Dao dựa lên ghế mây ngẩn người, tay cái được cái không xoa lông xù dày trên lưng Nhị Tâm.
Hễ trời lạnh thì Nhị Tâm bắt đầu xù lông, ôm lên càng ấm hơn, cũng dính lông nhiều hơn.
A đi đường không có tiếng động, đẩy cửa vào, quét mắt nhìn Bất Độc một cái rồi dời đi, chỉ nhìn Lộ Dao, giọng nói dịu dàng nhẹ bâng: “Tôi đến rồi.”
Lộ Dao vực lại tinh thần ngồi dậy, bỏ Nhị Tâm xuống đất, đứng lên dẫn A đi vào phòng bổ túc: “Chờ anh rất lâu rồi.”
A đã từng hẹn với Lộ Dao, chờ kết thúc nhiệm vụ cửa hàng này, muốn nhờ cô bổ túc cho anh.
Bước chân của Lộ Dao bước chân vừa nhẹ vừa nhanh, tìm hiểu tuổi thơ của A, có lẽ có thể làm rõ mối quan hệ với anh, với cả lý do tại sao anh lại ở đây.
Bất Độc đứng dậy muốn đi theo.
A quay đầu nhìn cậu bé, Bất Độc dừng lại, biểu cảm không biết nên làm sao.
Bất Độc biết mình khác với anh.
Tất cả những việc mẹ làm đều là vì quái vật trước mắt này.
Lộ Dao nhớ ra gì đó dừng lại, quay đầu nói với Bất Độc: “Bất Độc, con với Nhị Tâm chờ mẹ chút, tối về tiệm nail ăn lẩu.”
Bất Độc rũ mắt, khóe môi hơi cong lên: “Vâng, mẹ.”
Tiếng bước chân dần đi xa, mãi đến khi không nghe thấy nữa, Bất Độc vẫn đứng tại chỗ, tay ôm lấy ngực.
Người tuyết nhỏ vốn không có trái tim, vậy thứ đang đập mãnh liệt dưới lớp da thịt là gì?
Trong phòng bổ túc, A đưa cho Lộ Dao một khúc xương đen láy sáng loáng.
Lần đầu Lộ Dao lấy được xương màu đen, ngón tay vuốt ve cẩn thận vỏ ngoài, như quá hạn vậy.
Mày của A hơi nhíu lại, biểu cảm trở nên vi diệu.
Lộ Dao vẫn luôn quan sát anh, hơi nghi hoặc: “Sao vậy?”
Lông mi dài của A rủ xuống, hờ hững phun ra một từ: “Ngứa.”
Lộ Dao phản ứng được, cảm thấy vô lý, trên tay chợt quên mất phải dừng lại, vẫn đang ma sát hết lần này đến lần khác: “Anh có cảm giác?”
A im lặng gật đầu, tóc dài sượt qua sườn mặt, che đi phân nửa con ngươi bắt mắt quá đỗi, đuôi mắt gợi lên một tia diễm lệ khó mà hình dung.
Lộ Dao không dám sờ nữa, bước nhanh vào phòng nghiên cứu, lấy xương của A tạo thành chìa khóa tâm linh.
Chìa khóa của A đen láy, trong suốt phát sáng, khác với chìa khóa tâm linh bình thường.
Chìa khóa mở cỗ máy thời gian, A chủ động bước vào vòng ánh sáng màu bạc, quay người giơ tay về phía Lộ Dao.
Lộ Dao sững sờ, nâng mắt nhìn anh một cái, nắm lấy tay thon dài trắng nõn lạnh toát của anh.
Khác với cảm giác anh cho, tiếp xúc da thịt, lòng bàn tay ấm áp.
Hai người bị ánh sáng bạc bao phủ trong phút chốc, giọng của A gần sát bên tai: “Lúc trước em cứ muốn biết quá khứ của tôi.”
Lộ Dao mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Mối quan hệ ngày xưa của chúng ta tốt lắm à?”
Ánh sáng bạc rất nhanh đã tản đi, Lộ Dao và A đứng ở bìa một khu rừng màu đen, đưa mắt nhìn quanh, hoa cỏ cây cối, đất đai núi đá đen kịt như mực, quả kết trên cây, hoa trong bụi cũng màu đen đơn điệu, cả bầu trời cũng xám xịt không có ánh sáng.
Một mảnh tĩnh lặng.
A không trả lời, chỉ quan tâm đến bản thân kéo cô bước vào khu rừng, chậm rãi sải bước, đôi mắt u ám: “Từ khi ra đời thì tôi đã ở đây.”
Lộ Dao có rất nhiều nghi vấn, lúc này đều kìm lại.
Cảnh sắc trong rừng đơn bạc, vừa nhìn đã có thể thấy được điểm cuối.
Thỉnh thoảng có cái bóng chim và côn trùng bay qua, như là sinh vật sống ở thế giới này.
Dù là gió thổi qua rừng, hay là những động vật nhỏ như cái bóng bay qua, đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đây là một thế giới vừa không có tiếng động vừa kỳ lạ.
Lòng Lộ Dao chợt trống rỗng, trên tay không kìm được dùng thêm hai phần sức.
A quay đầu nhìn cô một cái, tưởng cô sốt ruột nên tốc độ nhanh hơn chút, chỉ tay về phía trước: “Sắp đến rồi.”
Giữa rừng đen có một mảnh đất trống, trên mảnh đất trống có một miệng “giếng” hình dáng không có quy tắc.
Lộ Dao và A còn chưa đến gần, một cục đen tròn vo từ trong giếng nhảy ra ngoài.
Cục đen to bằng nắm tay người trưởng thành có đôi mắt to đỏ tươi, lông trên người xù lên, trông có vẻ vô cùng cẩu thả.
Cậu cũng không nhìn hai người, nhảy nhót chạy về hướng khác.
Trong mắt Lộ Dao lộ ra sự kinh ngạc: “Đó là?”
A vô cùng bình tĩnh: “Tôi.”
Lộ Dao: “...”
Thật ra cô cũng đoán được sơ sơ rồi.
Đôi mắt đỏ tươi kia quá có độ nhận diện.
Dù lúc này trong đôi mắt đỏ lấp lánh nước ấy toàn là sự ngu ngơ, còn chứa cả sự hiếu kỳ, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ A sau này.
Thế giới này không giống thế giới khác, Lộ Dao và A không sử dụng bất kỳ công cụ nào, cũng không bị thời không này thúc đẩy.
Họ không chút lo lắng, hoàn toàn tự do quan sát cuộc sống thời thơ ấu của Tiểu A.
A không có nhu cầu bổ túc, dường như chỉ muốn dẫn Lộ Dao đến xem mình lúc nhỏ.
Cục lông nhỏ màu đen không có cha mẹ, sống một mình ở vùng đại lục cách biệt hoàn toàn với thế giới này.
Cuộc sống khô khan như rơi vào vòng tuần hoàn, thời gian trôi đi, mùa màng đổi thay, ngày này qua ngày khác, mọi thứ đều như không liên quan đến cậu.
Cơn thèm ăn của cậu dồi dào.
Mỗi ngày trời sáng ra ngoài, thấy được gì trong rừng thì gặm cái đó, vỏ cây, thảo mộc, thậm chí là đá núi bùn đất.
Xế chiều về nhà, còn phải kéo về rất nhiều lương thực dự trữ, bày bừa bộn xung quanh miệng giếng.
Cả một đêm, tiếng ăn uống xì xụp từ trong giếng truyền ra.
Khi mặt trời ló dạng, âm thanh đó mới dần biến mất.
Mà đống hỗn loạn đầy ụ bên giếng đêm qua, sớm đã bị cậu dọn dẹp sạch sẽ.
Trừ ăn ra, đôi khi thời tiết đẹp, cậu sẽ tìm một mỏm đá bằng phẳng rồi nằm lên đó phơi nắng.
Chỉ là cơ thể đen của cậu gần như dung hòa một thể vào đá núi dưới thân, dù cậu lăn tới lăn lui trên đá thì cũng như ẩn thân, không để lại dấu vết gì.
Thế giới này đơn bạc đến nỗi cả màu sắc cũng chỉ có đen trắng, bầu trời luôn xám trắng ảm đạm, cả ánh sáng mặt trời cũng là sợi đốt yếu ớt.
Không biết qua bao lâu, cục đen nhỏ lớn hơn chút.
Thật sự chỉ có chút xíu, đại khái từ nắm tay Lộ Dao, lớn đến nắm tay của A.
Mỗi ngày cậu đều cố gắng ăn, lại lớn vô cùng chậm.
Hôm nay, cục đen nhỏ lại gặm vỏ cây, ăn đất trong rừng, đột nhiên có một con chim nhỏ màu đen rơi bên cạnh cậu.
Tất cả sinh vật trên vùng đại lục này đều giống như cái bóng, một cục đen thui, lại giống như hình vẽ đơn giản đường nét thô sơ.
Đó là một con chim non, vẫn bay chưa được tốt, từ trên cây rơi xuống gãy cánh, nằm sấp trên đất kêu chít chít đáng thương.
Cục đen nhỏ trợn đôi mắt tròn, sững người.
Chim non như ngửi được mùi nguy hiểm, giương cổ kêu, dang cánh hoảng hốt di chuyển về hướng ngược lại.
Cục đen nhỏ chớp mắt, ung dung đuổi theo chim non bỏ trốn, nhảy nhót tung tăng quanh chim non, cả quả cầu lông đều tỏa ra sự vui vẻ.
Chim non màu đen gãy cánh trở thành thú cưng của cục đen nhỏ.
Ban ngày, cục đen nhỏ hoàn toàn thả rông chim non, còn thường xuyên tìm thức ăn cho nó.
Chỉ là dường như chim non vô cùng sợ cục đen nhỏ, luôn cuộn thành một cục run rẩy, ăn uống như là đánh du kích, nhân lúc cục đen nhỏ không chú ý mới há miệng đớp một miếng.
Buổi tối, cục đen nhỏ dùng một sợi dây thừng đen mảnh trói chim non trên nhánh cây hơi xa miệng giếng.
Xem vài ngày, Lộ Dao dần hiểu ra, đại khái là do cục đen nhỏ sợ buổi tối không cẩn thận coi chim non là đồ ăn mà ăn mất, nên mới để nó ở xa.
Thời gian lặng yên trôi đi.
Lại thêm một buổi sáng, cục đen nhỏ tỉnh dậy, nhảy nhót đến dưới gốc cây.
Dây thừng đen chỉ còn lại phân nửa treo trên cây, chim nhỏ không thấy tung tích.
Cục đen nhỏ gấp gáp tìm mấy vòng quanh cây nhưng cũng không tìm thấy, đôi mắt đỏ sáng rực chứa đầy sự tức giận, giậm nhảy điên cuồng như bóng da.
“Bịch” một tiếng, một thân cây to khỏe ngã xuống.
“Bịch bịch bịch!” Như pháo bắn liên tiếp, cây trong khu rừng đen ngã xuống hơn phân nửa.
Lộ Dao đứng gần đó, im lặng nhìn cục đen nhỏ lắc lư như ruồi không đầu, trong mắt thương tiếc, lại bất lực vì chẳng làm được gì.
Cô thử đi qua chạm vào cục đen nhỏ, nhưng ở thời không này họ chỉ có thể làm khách đứng xem.
A không nhìn bản thân mình ở nơi xa kia, ánh mắt khó hiểu rơi lên người bên cạnh.
Chỉ là ngắm nhìn cô, lồng ngực trống rỗng sẽ được lấp đầy, như một viên kẹo bông gòn bị lò nung nóng, gần như sắp tan chảy.
Con chim kia tên là Uyên Điểu, lúc còn bé gầy yếu, không có lực công kích.
Trên hòn đảo trên là Thâm Uyên này, sinh vật thuộc tầng lớp thấp nhất trong chuỗi thức ăn.
Mà đêm qua, sinh vật hình mèo màu đen lén ăn mất bé Uyên Điểu là Uyên Miêu, nhỏ nhắn linh hoạt, món mồi thích nhất là Uyên Điểu còn bé.
Tuy là vậy, nhưng lúc nó phát hiện chim non gãy cánh, cũng chần chừ tận mấy ngày mới ra tay.
Bởi vì trên người chim non dính mùi đáng sợ.
Chỉ là nỗi sợ không qua nổi cơn đói, tất cả sinh vật trên đảo đều có cơn thèm ăn dồi dào.
Uyên Miêu trong đêm đói đến mất lý trí, không nhịn nổi nữa.
Xế chiều, cục đen nhỏ về đến bên giếng.
Một sợi dây mỏng màu đen từ trong cơ thể cậu mọc dài ra ngoài, chóp đuôi buộc sinh vật hình mèo màu đen đáng yêu nhỏ nhắn.
Mà rừng rậm sau lưng cậu, sụp đổ hơn phân nửa.
Vật nhỏ không chỉ nổi giận đùng đùng, sức phá hoại còn kinh người hơn.
Lộ Dao không chắc Uyên Miêu này có phải là con đêm qua đã ăn mất Uyên Điểu hay không.
A gật đầu coi như là đáp án.
Cục đen nhỏ tìm trong rừng cả một ngày trời cũng tìm thấy sào huyệt của Uyên Miêu, trói lại con hung thủ đã ăn mất Uyên Điểu.
Uyên Miêu thay thế Uyên Điểu, trở thành thú cưng mới của cục đen nhỏ.
Uyên Miêu không giống chim non bị gãy cánh, nó vừa nhanh vừa mạnh vừa nhạy bén, lúc nào cũng muốn chạy trốn.
Cục đen nhỏ không thể không mang nó theo bên mình suốt.
Đến tối, cục đen nhỏ vẫn không dám để Uyên Miêu gần miệng giếng, chỉ đành thả lỏng dây thừng, để mặc Uyên Miêu vui mừng nhảy nhót khắp cánh rừng.
Chưa được mấy ngày, Uyên Miêu của cục đen nhỏ bị Uyên Thứu thân hình lớn hơn ăn mất.
Hai hôm sau, Lộ Dao thấy cục đen nhỏ dắt một con Uyên Thứu khổng lồ từ rừng sâu về, vừa buồn cười vừa xót xa.
Cả khu rừng này đều bị san bằng rồi.
Nhưng không ngoài dự đoán, con Uyên Thứu đó cũng không sống sót.
Cục đen nhỏ lại lần lượt nuôi Uyên Hổ, Uyên Sư, Uyên Long, ...
Uyên Long gần như là sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn trên đảo Thâm Uyên.
Ngoại trừ cục đen nhỏ và đồng tộc mạnh mẽ hơn thì không còn địch thủ nữa.
Nhưng con rồng đó đang ở độ tuổi tráng niên, được cậu nuôi không lâu, suy tim mà chết.
Cậu rất cố chấp, con rồng đầu tiên chết rồi, thì tìm thêm một con nuôi tiếp.
Mãi đến khi Uyên Long trên đảo hầu như tuyệt chủng, cục đen nhỏ mới hiểu sơ sơ ra được gì đó.
A bình tĩnh giải thích: “Ban đầu, tôi cho rằng là do trong rừng quá nguy hiểm, dẫn đến việc chúng luôn bị sinh vật Thâm Uyên lợi hại hơn ăn mất. Mãi đến khi Uyên Long tôi nuôi suy nhược mà chết, tôi mới dần nhận ra rằng là vấn đề của tôi.”
Sau đó rất nhiều năm, cậu không nuôi thú cưng nữa.
Trên đảo Thâm Uyên, thời gian như không tồn tại, lại như vĩnh hằng không có điểm cuối.
Lộ Dao ngồi đến mức cơ thể cứng đờ, cuộc sống của cục đen nhỏ vẫn không thay đổi gì.
Ăn cơm, phơi nắng, ngắm trời ngẩn người, cậu không còn ngó ngàng gì đến sinh vật xung quanh nữa.
Vòng đi vòng lại.
Dường như A cũng chán rồi, thời gian bắt đầu nhảy.
Không biết qua bao lâu, cục đen nhỏ bằng nắm tay đã lớn bằng một quả dưa hấu nhỏ.
Có người đến đảo rồi.
Hai người đàn ông mặc trường bào màu trắng đạp lên hư không mà đến, họ có mái tóc dài bạch kim giống hệt A, con ngươi cũng hờ hững trong suốt.
Họ trông thấy cục đen nhỏ, đôi mắt thờ ơ lộ ra sự sợ hãi, trầm trọng và sự căm ghét khó hiểu.
Cục đen nhỏ lại rất vui vẻ, giây đầu tiên gặp họ đã cấp tốc chuẩn xá quăng cho họ hai sợi dây đen, kéo đến dưới cây chuẩn bị nuôi.
Hai người kỳ lạ này còn mạnh hơn Uyên Long lợi hại nhất đảo, chắc có thể sống lâu hơn chút.
Nhưng không biết hai người kia đã nói gì (Lộ Dao không nghe được âm thanh của họ), cục đen nhỏ chủ động mở dây thừng ra, đeo tay nải nhỏ không biết đựng thứ gì lên định đi với họ.
Lúc rời đi, cục đen nhỏ hóa ra hình người lần đầu tiên.
Đứa bé tóc đen mắt đỏ, đại khái chỉ có dáng vẻ khoảng bốn, năm tuổi.
A không có ý đuổi theo, Lộ Dao cũng chỉ có thể ở lại đảo, mắt nhìn về cục đen nhỏ hóa hình người đạp nát hư không, biến mất theo hai người kia.
Lộ Dao không ngừng chớp mắt, có quá nhiều câu hỏi trong đầu, chọn ra một câu hỏi không quan trọng nhất mở màn trước: “Tại sao tóc anh sau này lại biến thành màu bạch kim?”
A mặt mày bình tĩnh: “Vì để trông giống họ, tôi bắt đầu học thu liễm sức mạnh.”
Lộ Dao: “Rốt cuộc anh là gì, con người? Thần Minh? Hay là kẻ giết thần?”
A lắc đầu, đáy mắt tối tăm: “Đại khái lại qua thêm hai ngàn năm, tôi phát hiện cuộc sống bên ngoài và trên đảo không khác gì nhau, thế là chọn trở thành kẻ giết thần.”
Anh rời khỏi Thâm Uyên hai ngàn năm, vẫn không thể thoát khỏi nỗi cô độc thấu xương.
Lúc ấy tại sao muốn trở thành kẻ giết thần?
Sau khi anh gặp được Lộ Dao, lại qua rất lâu mới hiểu.
Đại khái là không cam tâm.
Kẻ giết thần có thể vượt qua thời không mà chẳng có chút cản trở, tới lui bất kỳ thế giới nào anh muốn.
Lộ Dao nhớ ra lời Nữ thần biển sâu đã từng nói, vẫn không hiểu: “Rốt cuộc kẻ giết thần là gì?”
A nhíu mày, nghĩ ngợi giải thích theo cách cô có thể hiểu: “Đại khái là xử lý người hành hình mất đi tư cách làm Thần Minh.”
Lộ Dao ngạc nhiên: “Há chẳng phải rất lợi hại sao?”
Này lại hơi khác với sự hiểu biết trước đó của Lộ Dao, nghe có vẻ như một sự tồn tại vô cùng mạnh và còn nhận được sự công nhận.
Nhưng thái độ của Nữ thần biển sâu và những Thần Minh khác đối với kẻ giết thần, lại như vô cùng kiêng kị, hoặc có thể nói là nể nang.
A chớp mắt, không tiếp lời, như ngầm thừa nhận chẳng chút khiêm tốn.
Lộ Dao nói tiếp: “Sau đó thì sao?”
A hơi nghiêng đầu, ánh mắt ôn hòa ngắm nhìn gương mặt cô, cả giọng nói cũng như ngâm trong đường mật: “Sau đó... Thì gặp được em.”
Thật ra gặp được Lộ Dao là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm sau này.
Cô còn yếu ớt hơn bất kỳ sinh vật nào anh từng gặp qua, lúc ấy anh chưa từng nghĩ một con người sắp chết lại bằng lòng bên anh trong khoảng thời gian lâu đến thế.
Nhưng bây giờ chỉ thấy không đủ, mãi mãi không đủ.
Sinh mệnh của anh dài dằng dẵng như thế, không thấy ánh sáng.
Nếu không có cô, quãng đời sau này trống vắng biết bao.
Lộ Dao nhớ ra gì đó, mày hơi nhướng lên, trong lòng cảm thấy không thể cho lắm, nhưng vẫn hỏi một câu: “Anh bắt đầu nuôi con người?”
Ý cười nhàn nhạt như bộ rễ của thực vật dần leo lên khóe miệng trắng bệch của anh, A cong môi, nỗi phiền muộn như mực in bị ngâm ướt lan ra trong con ngươi đỏ thẫm.
“Em thật sự quên hết rồi.”
Lộ Dao nhận ra thân hình của A phảng phất như trở nên hơi trong suốt, như lần ở đáy rãnh biển sâu vậy, không để ý thì bị lạc đề, chuyện quan trọng gì cũng không kịp hỏi.
“Anh biết lời cầu nguyện của tôi không?”
Con ngươi của A đỏ như máu, chậm rãi gật đầu.
Mắt Lộ Dao sáng rực.
A nâng một ngón tay đè lên môi.
“Suỵt, không thể nói.”
Thân hình của A chỉ còn lại một hư ảnh gần như trong suốt.
Lộ Dao không kịp nghĩ nhiều, túm lấy tay áo anh: “Tôi có thể không có cách tiến thẳng về phía trước, tôi đoán rằng chắc tôi và anh đều tiếp cận mục tiêu của riêng mỗi người một cách ngoằn ngoèo. Chỉ là, sau này anh không cần vì tôi làm chuyện như thế nữa.”
Lục Minh Tiêu giơ tay tham luyến giữ lấy gương mặt của Lộ Dao nâng lên: “Lộ Dao, đừng mãi đọc mấy đạo lý đao to búa lớn trong những cuốn sách rách nát kia nữa. Em muốn làm việc thiện thì tôi giơ đao; Em là ánh sáng thì tôi là bóng đêm. Tôi mãi mãi ghét em, nhưng tôi sẽ đi theo em từ đây đến kết cục.”
Trong một khoảnh khắc, như gió xuân thấy tuyết, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng cực độ, giọng nói lại dịu nhẹ tựa lông vũ như sợ bị ai nghe thấy.
“Lộ Dao, tôi đợi em ở đỉnh núi.”
Thân hình của A hóa thành một nắm bong bóng dưới ánh nắng mặt trời, biến mất không thấy bóng dáng ngay lập tức.
Lúc Lộ Dao khôi phục tinh thần thì đã về đến Trung tâm bổ túc trẻ em.
Cô ngã ngồi lên ghế, xoa trán đau nhức, có phải cuối cùng tên này đã quên nói tên của anh cho cô rồi không?