Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2 ( Dịch Full)

Chương 1154

Chương 1154 -
Chương 1154 -

Những thôn dân đang nhổ cỏ xới đất trên ruộng, thấy Lộ Dao cầm điện thoại quay quay chụp chụp số hoa chao đó thì hoàn toàn không hiểu loài hoa đó có gì đẹp cơ chứ.

Đi ngang qua cánh đồng hoa diên vĩ, họ lại tiếp tục men theo con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại thêm bốn năm phút nữa, cuối cùng đám người Lộ Dao cũng đã đến được rừng trúc.

Ánh sáng mặt trời bị những tán lá trúc rậm rạp che mất, giúp khu rừng râm mát, hai bên đường còn có vài cái lỗ trông còn rất mới, có người đã đến đây đào măng trước họ một bước rồi.

Lộ Dao men theo những cái lỗ đó để tìm măng, những cây măng non đó thường ẩn mình dưới lớp đất màu nâu và các loại nấm nên không dễ tìm thấy được.

Lộ Dao cúi đầu xuống, cố mở to mắt ra để tìm kiếm xung quanh.

Yến Quy và Hoa Li cũng học theo động tác tìm kiếm của cô, sau khi liên tục đào được ba bốn cây măng to thì Lộ Dao không cho phép Yến Quy và Hoa Li tìm tiếp nữa, làm cô không được tham gia gì cả.

Trong rừng trúc có khá nhiều những cái lỗ mới được đào lên, măng ngon đã bị đào bớt phần nào rồi nên Lộ Dao chỉ có thể ăn ké được chút thôi.

Cánh rừng này khá lớn, cô bận rộn cả một buổi sáng cũng đào được đầy một giỏ măng tươi.

Không những đủ ăn mà còn đủ để phơi làm măng khô nữa, thế nên Lộ Dao đã gọi Yến Quy và Hoa Li về.

Họ vẫn đi theo con đường nhỏ lúc nãy để về, Lộ Dao muốn dò đường, nên không về nhà theo đường cũ mà vòng sang con đường hướng ra đường lớn để đi, cũng tương đương với việc đánh một vòng.

Yến Quy và Hoa Li đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn cánh đồng hoa cải dầu nằm cách họ không xa.

Giọng nói của hệ thống hiện thực hóa ước mơ vang lên trong đầu cô: “Bên đó có người.”

Lộ Dao chống cây gậy gỗ đi qua đó, con đường ruộng men bên ngoài cánh đồng hoa cải dầu đã bị sập một phần. Trên phần đất bùn ẩm ướt đó là một bà cụ đang ngồi, bà ấy dựa lưng vào giỏ đeo của mình, chân bị nhấn chìm trong bùn đất, bên trên còn bị đá chèn lên, cuốc và măng rơi đầy ra đất.

Hai mắt bà cụ đó ánh lên vẻ kinh ngạc, nở nụ cười giản dị với Lộ Dao.

Lộ Dao lập tức bảo Yến Quy và Hoa Li đi cứu người.

Vài phút sau, hai người và hai con người máy xuất hiện trên con đường lớn.

Hoa Li đeo một giỏ măng trên lưng, phía trước thì ôm lấy hai cái cuốc, Yến Quy cũng đeo theo một giỏ măng, phía trước thì bế lấy bà cụ dính đầy bùn đất trên người.

Lộ Dao chống lấy cây gậy gỗ đi bên cạnh.

Bà cụ ấy cũng là người trên trấn, nhân lúc còn sớm đi đào măng, trên đường về nhà thì không để ý, cũng có thể là do giỏ đựng quá nặng nên nhất thời ngã vào cánh đồng hoa cải dầu đó.

Nếu như lúc nãy không phải trùng hợp gặp được ba người Lộ Dao thì e là phải đến chiều mới có người tìm thấy mình mất.

Chân bà cụ ấy không thể đi được nên được Yến Quy bế gọn trong lòng, bà ấy tươi cười không ngớt như không biết đau vậy, cảm thấy tò mò nên đã đưa tay ra sờ lên cánh tay kim loại của Yến Quy, sau đó quay sang cảm ơn Lộ Dao: “May là có mọi người, nếu không thì tôi phải ngồi đó phơi nắng rồi.”

Lúc Lộ Dao đưa bà cụ đó về đến, chồng bà cụ cũng đang ở nhà, trông hành động còn khó khăn hơn cả bà cụ đang bị thương nữa, có lẽ cũng không làm được việc gì.

Lộ Dao gọi điện thoại thông báo cho con cái của bà cụ, đợi hàng xóm xung quanh đó cũng đến trông nom thì cô mới đưa Yến Quy và Hoa Li về.

Khoảng tầm buổi chiều thì có xe từ thành phố đến, đón bà cụ bị thương lúc sáng đi.

Lộ Dao mệt mỏi cả buổi sáng nên đến chiều không muốn động đậy gì thêm nữa, ngồi dưới mái hiên hóng gió, ra lệnh cho Thịt Lợn Chua Ngọt xử lý đống măng tươi mới đào về lúc sáng.

Măng sau khi được rửa sạch thì phải mang đi luộc, luộc xong thì ngâm nước, nếu không sẽ có vị chát.

Trên con đường lớn bỗng xuất hiện một bóng người, chầm chậm bước đến gần đập nước trước nhà Lộ Dao, là một người đàn ông trung niên.
Bình Luận (0)
Comment