Chương 1355 -
Lộ Dao cũng nghe thấy lời của Phạm Thiên. Cô vô cùng kiên nhẫn nghe cho hết những lời giải thích có vẻ đường hoàng của ông ta. Cô tốn rất nhiều sức để khống chế được cơn giận đã tích tụ lâu nay, mắt trái đột nhiên đau nhói.
Lộ Dao giơ tay lên che mắt trái của mình. Hàng mi dài dưới lòng bàn tay khẽ chớp.
Con mắt đã trao đổi với nữ thần Biển Sâu bỗng dưng nhìn thấy cảnh tượng tựa như từ trên cao nhìn xuống.
Đây không phải tầm mắt của cô mà là tầm mắt của nữ thần Biển Sâu.
Vì hai người bọn họ đã đổi mắt trái cho nhau nên cũng có thể dùng chung tầm mắt với nhau.
Trước đây Lộ Dao không biết chuyện này.
Nữ thần Biển Sâu đang ngồi trên cao nhìn xuống cảnh xét xử của Thần Điện. Những nơi lọt vào tầm mắt bà ấy đều có những ký tự màu vàng tượng trưng cho tín ngưỡng thuần khiết, trông như những đốm lửa nhỏ chiếu sáng rực cả đại điện lạnh lẽo u ám.
Thế gian có rất nhiều phàm linh mãi đến khi chết đi cũng chưa từng nghe đến tên của các vị thần lần nào. Việc thần linh ở đâu làm gì trước nay làm gì đến lượt phàm chõ mõm vào.
Hôm nay bọn họ được chứng kiến buổi xét xử này là vì Thần Điện chí cao muốn đánh cho Lộ Dao một đòn ngã không gượng dậy được nữa.
Một vị thần không có thế giới của riêng mình, không có con dân ủng hộ, đến cả Thần vực cũng chỉ là một khu phố đổ nát do thần linh của ba nghìn thế giới gom góp tạo ra cho.
Thế mà chỉ trong ba năm ngắn ngủi, cô đã thu thập đủ tín ngưỡng thuần khiết để mở núi Giám Thần rồi, còn là dưới tình huống Thần Điện chí cao dùng mọi cách ngăn cản nữa.
Không chỉ Thần Điện chí cao ghen tị mà ngay cả nữ thần Biển Sâu cũng không khỏi ngưỡng mộ cô.
Có lẽ chỉ có vị thần nào hiểu con người mới nghĩ ra được một phương pháp thu thập tín ngưỡng mới mẻ như thế này. Các vị thần có thâm niên thường được tứ phương cung phụng từ khi vừa sinh ra nên mặc dù có thi ân với con dân nhưng bọn họ cũng sẽ không bao giờ đi mở tiệm bán hàng như Lộ Dao.
Qua con mắt của Thúy Hoàng Tinh, Lộ Dao thấy được một bóng dáng mờ mờ trên đỉnh Thần Điện.
Nữ thần Biển Sâu ngồi bên dưới, không nhìn lên vị trí chủ thần phía trên nên Lộ Dao cũng không thấy rõ dáng vẻ Phạm Thiên.
Nhưng thật ra từ lúc thành thần ba năm trước cô đã biết ông ta rồi.
Có điều trước mắt thì chuyện này không quan trọng lắm. Đúng là Phạm Thiên rất mạnh, ông ta kiêu ngạo là vì thần lực của ông ta áp đảo chúng thần.
Nhưng vì một ít nguyên nhân mà tạm thời ông ta không thể ra tay được, còn Lộ Dao thì phải nhanh chóng leo được lên núi Giám Thần.
Loại chuyện thề hẹn phiền phức này là sợi dây trói buộc song phương. Phạm Thiên đã tự tiện đi một trăm bước rồi, bây giờ đến lượt cô tiến lên phía trước một bước.
Lộ Dao không để ý đến mấy lời khiêu khích kém chất lượng của Phạm Thiên. Cô tập trung tinh thần chuẩn bị đi qua con đường đầy gai góc kia.
Đúng lúc này đột nhiên có một cánh cửa xuất hiện giữa không trung. Bên kia cánh cửa là một bầu trời đầy sao, người vừa bước ra mặc một bộ trường bào màu bạc, mái tóc dài màu bạc búi một nửa, khuôn mặt lạnh nhạt đẹp như tượng tạc, đôi mắt màu xanh nhạt đến mức gần như không thấy được con ngươi.
Kim Việt ở trên chủ điện ngạc nhiên kêu lên: "Sao Trục Phồn lại tới đây?"
Phạm Thiên: "Cô ta là Giám Thần trông coi Xá Thiên mà, đằng nào cũng trông coi Thí Thần cả mấy nghìn năm rồi."
Kim Việt không hiểu ý Phạm Thiên là gì.
Ở Thần giới, Thí Thần Xá Thiên là một vị thần có thể nói là thần nào cũng ngại.
Thần linh vốn vô cùng mạnh mẽ, lại được tận hưởng thời gian tồn tại vô tận nên nếu không phạm sai lầm thì bọn họ gần như bất tử.
Mãi đến mấy nghìn năm trước, ở Thần giới xuất hiện một ma chủng có năng lực giết thần đến từ một hòn đảo thần bí.
Sau này ma chủng đó trở thành Thí Thần, cũng chính là Xá Thiên.
Sức mạnh của Xá Thiên chỉ thua mỗi đại chủ thần Phạm Thiên mà thôi.
Sau đó Thí Thần trở thành con dao sắc bén nhất trong tay Phạm Thiên. Thần linh vốn không dễ chém giết nay lại chỉ cần không làm tròn bổn phận là sẽ có nguy cơ bị Thí Thần giết chết.
Chúng thần chán ghét Xá Thiên nhưng cũng rất sợ Xá Thiên.
Nhưng dù sao thì trước đây Xá Thiên cũng là ma chủng nên có người lo nếu anh giết chóc quá nhiều sẽ bị ham muốn giết chóc khống chế. Cuối cùng bọn họ góp ý với Phạm Thiên và mời chủ thần Trục Phồn vốn trông coi Thần giới đến nhận chức Giám Thần, chịu trách nhiệm trông coi Thí Thần.
Từ giam trong Giám Thần thực ra là có ý chăm sóc, che chở, có điều khi Trục Phồn đến bên Xá Thiên thì chủ yếu là để giám thị. Hơn nữa vì thứ mà Trục Phồn trông coi là tinh thần nên nếu có đủ điều kiện thì việc thay đổi quy tắc vạn vật thế gian là chuyện đơn giản.
Có lúc Xá Thiên làm nhiệm vụ đi giết thần linh không làm tròn bổn phận cũng sẽ gặp quy tắc hạn chế của Trục Phồn.