Chương 1420 -
Tối đó <Lăng Tiêu Truyện> chiếu hai tập, so với phim chiếu mạng cảnh quay cẩu thả, bối cảnh cốt truyện tệ hại trong mấy năm gần đây thì phần mở màn của <Lăng Tiêu Truyện> có một nét đẹp cổ xưa được vẽ ra ở chốn Giang Nam, nhưng không chỉ lụy vào mỗi bầu không khí đó mà khi nam chính xuất hiện trước ống kính, nhanh chóng bước vào tình tiết câu chuyện.
Nhân viên của khu phố thương mại xem đến say sưa, Tiểu Mộng tựa vào nôi, đôi mắt đen láy cứ nhìn chăm chú vào màn hình mãi, trừng lên ngày càng to.
Hùng An An ngồi bên cạnh Tiểu Mộng, chốc chốc lại cúi đầu nhìn cô bé một cái.
Đột nhiên cậu nhóc mừng rỡ nói: “Em gái biết xem ti vi nè!”
Tiểu Mộng nghiêng đầu liếc Hùng An An, lại lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nghiêng đầu nhìn Lộ Dao ngồi bên kia, miệng nhỏ hé mở rồi khép lại, quay đầu tiếp tục xem ti vi.
Lộ Dao quan sát Tiểu Mộng một hồi, trầm ngâm suy tư.
Tiểu Mộng quay đầu thẳng ra trước nhìn chằm chằm vào màn hình, biểu cảm sinh động.
Hai tập phim chiếu hết, nhân viên vừa thảo luận về bộ phim vừa rời đi, lòng đầy mong đợi diễn biến tiếp theo.
Đợi khách về gần hết rồi, chỉ còn lại Harold, Bất Độc, Lục Minh Tiêu và Tiểu Mộng thì Lộ Dao mới xoay ghế trẻ em của Tiểu Mộng qua, giơ tay chọt vào mặt cô bé: “Tiểu Mộng, có phải con nhớ ra rồi không?”
Tiểu Mộng trợn tròn mắt, giả ngu.
Cây thần nói với tình huống của Tiểu Mộng, chắc sẽ khôi phục trí nhớ trong khoảng một đến ba tuổi.
Giờ Tiểu Mộng mới có hơn nửa tuổi, theo lý thì vẫn chưa “mọc não” hoàn toàn, nhưng Lộ Dao quá rành Tiểu Mộng rồi.
Lúc cô bé còn là một nụ hoa đã lộ tính tình khá rõ, ra đời nửa năm, cái nết đó hoàn toàn bộc lộ không sót lại gì.
So với năm ấy làm hệ thống, Tiểu Mộng bây giờ vừa buông thả vừa phông bạt, thích quần áo đẹp, thích ăn, còn cực kỳ thích sai bảo anh trai Bất Độc.
Cô bé hơi sợ Lục Minh Tiêu, ở trước mặt anh thì ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Mà trước mặt Lộ Dao thì Tiểu Mộng hơi láu cá, sẽ làm ra vài chuyện ranh mãnh nhưng luôn vô thức làm nũng với cô.
Lộ Dao đấu trí đấu dũng nửa năm với Tiểu Mộng, giờ chỉ cần nhìn ánh mắt và nét mặt của cô bé thôi cô đã có thể đoán sơ được nhóc con này đang nghĩ gì rồi.
Mà đêm nay, có lẽ do xem <L;ăng Tiêu Truyện> đã vô tình kích hoạt nút nguồn ký ức của Tiểu Mộng.
Lúc đoàn phim <Lăng Tiêu Truyện> đến khu phố thương mại học tập, Tiểu Mộng vẫn còn bên cạnh Lộ Dao, Lộ Dao nhớ lúc đó cô bé còn lải nhải bên tai là rất thích ngoại hình của Thư Nguyên Xán nữa.
Hiện tại không thể xác định Tiểu Mộng đã nhớ ra hoàn toàn chưa nên Lộ Dao quyết định quan sát thêm.
Harold trêu Tiểu Mộng một hồi rồi đứng dậy đi ra cửa, định về đại lục Alexandria.
Dạo này hắn đang nghiên cứu năng lực của mình, học vẽ ma pháp trận phức tạp nên hay biệt tích tận mấy hôm.
Giống việc thần tử phải tìm đạo cho mình, cự long cũng sẽ xảy ra tình huống tương tự trong khoảng thời gian sắp trưởng thành.
Giờ Harold đang ở trong giai đoạn này, học tập điên cuồng, mong muốn khám phá mãnh liệt, thấy hứng thú với tất cả mọi thứ có thể trở nên mạnh hơn.
Lộ Dao không trói buộc Harold, hắn vui vẻ thôi việc ở khu phố thương mại, theo đuổi những điều hắn thấy thích thú, Lộ Dao hết sức ủng hộ.
Harold thông báo cho Lộ Dao, lần này hắn định đi thám hiểm ở một không gian xa xôi, có lẽ sẽ mất rất lâu.
Lộ Dao ném cho Harold một chiếc nhẫn không gian: “Đồ dùng sinh hoạt, thùng y tế, thức ăn vặt, manhua, đựng hết trong đó cho anh rồi. Đừng chơi ở bên ngoài lâu quá, nhiều nhất là một năm, nhớ về nhà.”
Harold rũ mắt nhìn lộ Dao, tay vân vê chiếc nhẫn, chợt tiến lên một bước, khom xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Cô cũng bảo trọng.”
Tiểu Mộng trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn sang Lục Minh Tiêu trên sô pha.
Lục Minh Tiêu mặt mày bình tĩnh, nhưng bàn tay rũ bên người lại siết chặt, gân xanh nổi lên hết.
Lý trí là một chuyện, phản ứng bản năng lại là một chuyện khác.
Tiểu Mộng chớp mắt, thầm cảm thán: “Ồ quao!”
Harold không sợ Lục Minh Tiêu, ngẩng đầu lên nhìn sang: “Lúc tôi không có ở đây, anh đừng gây nhiều rắc rối cho Lộ Dao, Bất Độc và nhóc con này đấy.”
Lục Minh Tiêu siết chặt nắm đấm đến mức khớp tay kêu răng rắc, miệng cười nhưng lòng không cười, im lặng là phép lịch sự cuối cùng của anh: “...”
Lộ Dao tiễn Harold ra cửa, lúc quay lại bị Lục Minh Tiêu kéo cổ tay, quay người bước vào hư không, biến mất tăm.
Trong phòng khách, Bất Độc và em gái Tiểu Mộng nhìn nhau, im lặng không nói.
Tiểu Mộng thắc mắc trong lòng: “Đã lâu không gặp, Lục Minh Tiêu và Lộ Dao cũng hơi lạ rồi, họ định đi đâu vậy?”
Bất Độc chơi cùng em gái.
May sao không quá lâu, cha mẹ đã cùng trở về.