Có lẽ hầu hết học sinh đều từng làm chuyện như thế này lúc còn đi học, tự tay viết ra câu chuyện của mình và nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
Chỉ có điều ba cuốn mà cô Trương đưa cho Lộ Dao, nam chính đều là Bất Độc.
Hơn nữa trong ba cuốn ngôn tình này, hình tượng của Bất Độc đều là nam chính dịu dàng hào quang bắn tứ phía.
Trong ánh nhìn nghiêm khắc của giáo viên, Lộ Dao bấu ngón tay vào tay vịn của ghế ngồi, muốn trưng ra thái độ nghiêm chỉnh: “Ừm, tôi biết tính của Bất Độc, thằng bé sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn. Về các bạn học này, cũng mong cô đừng khiển trách các em ấy quá đáng. Có lẽ chúng ta có thể xem đây là một dạng nổi loạn tuổi dậy thì, vẫn nên dịu dàng dẫn dắt, giúp các em ấy bình tĩnh vượt qua giai đoạn này, không cần phải quá khích.”
Thật ra cô Trương đã từng trao đổi với phụ huynh của các bạn này rồi, nghe Lộ Dao nói vậy, trái tim hơi căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng.
Lộ Dao lại nói: “Sau khi về nhà, tôi cũng sẽ nói chuyện đàng hoàng với Bất Độc.”
Thần yêu con dân, lại được thế nhân yêu mến, cũng phải qua tuổi dậy thì rồi hãy tính.
Lộ Dao ra khỏi trường học, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, chống tay lên tường trường học khẽ bật cười.
Lục Minh Tiêu ra khỏi khu cấp hai, tay cầm một xấp vở bài tập, thấy Lộ Dao đứng dưới tường, vai run rẩy thì không khỏi thắc mắc: “Em sao vậy?”
Lộ Dao đứng thẳng dậy, lắc đầu: “Không có gì.”
Sắc mặt của Lục Minh Tiêu không tốt lắm, có cảm giác mệt mỏi như vừa mới điên cuồng đào đất bằng ngón chân, một phát bới lên ba căn biệt thự.
Lộ Dao hỏi: “Sao rồi? Bên Tiểu Mộng là chuyện gì?”
Lục Minh Tiêu vô cảm nhét vở bài tập trong tay cho cô: “Em tự xem đi.”
Lộ Dao lật trang đầu tiên ra, lại là một bài văn chữ viết ngay ngắn, vai chính lần này là Tiểu Mộng, liên tiếp ba cuốn đều là tiểu thuyết vạn người mê Mary Sue lấy Tiểu Mộng làm vai chính, nhưng nét chữ ba cuốn khác nhau, chắc là từ tay của ba bạn học khác nhau.
Lộ Dao nhanh chóng đọc lướt hết ba câu chuyện vạn nhân mê Mary Sue, ngồi xổm dưới đất cười tới mức không thể đứng thẳng.
Lục Minh Tiêu: “... Em còn cười nữa! Lúc nãy ở trước mặt giáo viên, đầu anh sắp cúi đụng đất luôn ấy. Cái này không phải người ta tự viết, nghe nói là Tiểu Mộng nhờ nhóm bạn của con bé viết cho con bé.”
Còn là tiểu thuyết đặt trước nữa cơ đấy!
Lộ Dao đập tay xuống đất, suýt thì cười điên luôn.
Lục Minh Tiêu thở dài một hơi: “Bên Bất Độc là vụ gì?”
Lộ Dao lấy ba cuốn sổ đã được phục chế trong kho hàng cá nhân ra đưa cho anh.
Lục Minh Tiêu lập tức lùi về sau một bước, không muốn xem lắm nhưng cô cứ kiên quyết, anh bèn căng não nhận lấy mở ra đọc lướt, đọc xong thì đóng lại thật mạnh.
Tuổi trẻ đồ quá trời, thật gai mắt!
Lộ Dao giải thích: “Bất Độc đã bắt đầu có tín ngưỡng rồi.”
Lục Minh Tiêu gật đầu: “Tuy tạm thời vẫn không phải kiểu thằng bé mong đợi.”
Cuối cùng Lộ Dao cũng cười đã đời, vịn vào bàn tay Lục Minh Tiêu đưa ra trước mặt chậm rãi đứng lên, hai người sánh vai đi ra bãi đỗ xe.
Lộ Dao ngồi ở ghế phó lái, mặc cho Lục Minh Tiêu cúi người cài dây an toàn giúp cô, nói: “Trưa em muốn ăn sườn kho tương.”
Lục Minh Tiêu không ngẩng đầu lên: “Về anh nấu cho em.”
Lộ Dao nghĩ ngợi rồi lại nói: “Thịt ma thú tươi sống là ngon nhất, không tanh, chất thịt non mềm, còn có mùi sữa thơm lừng.”
Lục Minh Tiêu: “Nếu bếp không có nguyên liệu tươi, anh đích thân đến đại lục Alexandria bắt hai con.”
Lộ Dao ôm lấy Lục Minh Tiêu, hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Thích anh nhất.”
Lục Minh Tiêu rũ mắt, giơ tay sờ chóp mũi.
Dù đã vài năm trôi qua, lời tỏ tình của cô vẫn luôn làm tim anh loạn nhịp.
Lục Minh Tiêu lùi ra một bước, chuẩn bị đóng cửa xe thì đột nhiên vòng lại, cúi xuống ôm lấy cô: “Anh ghét em mãi mãi.”
Khoảnh khắc này đây, hồi ức chợt ùa về, Lộ Dao cười ngả vào vòng tay ấm áp của Lục Minh Tiêu.
Nỗi bất lực khi xưa ấy cũng bị thời gian vụn vặt mấy năm sau chậm rãi nung nấu thành lời đường mật chân chính.
...
Về đến khu phố thương mại, Lục Minh Tiêu đi chuẩn bị nguyên liệu.
Lộ Dao nhìn ngọn hải đăng chớp nháy xa xa, đi lấy thư.
Bất Độc và Tiểu Mộng thấy cha mẹ họp phụ huynh về không có gì khác lạ, cũng không nghĩ nhiều, yên tâm đắm chìm vào chuyện mình hứng thú.
Hôm ấy, bữa trưa nhà Lộ Dao có sườn kho tương, tôm kho, cải thảo xào, còn có súp hải sản đậm vị.
Một nhà bốn người quây quần bên bàn ăn, hương thơm lượn lờ.
Ăn xong bữa trưa, Lộ Dao đứng lên: “Mẹ muốn chọn một mặt tiền, vừa nhận được thư, có một thế giới bị chiến tranh quấy nhiễu, sắp sụp đổ rồi. Mẹ đã chấp nhận ủy thác, định đến đó mở cửa hàng nhanh nhất có thể.”
Cơm nước và việc nhà có người máy quản gia xử lý, Lục Minh Tiêu tiến lên nắm tay cô: “Anh đi với em.”
Bất Độc và Tiểu Mộng dồn dập buông đồ trong tay xuống, cũng đi theo như chiếc đuôi nhỏ: “Mẹ, con cũng muốn giúp!”
[HOÀN]