Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 192

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chờ khi Mâu Hàng Âm chạy tới Tiểu Hà trấn, đã là buổi tối.

Bầu trời đêm đầy sao, Mâu Hàng Âm mang theo gió lạnh bước thẳng vào bệnh viện, hướng đi chính là đến văn phòng nhốt Joker.

“Thế nào rồi?” Mâu Hàng Âm hỏi Tùng Mân.

Tùng Mân chỉ chỉ văn phòng trả lời: “Cổ trùng hẳn là bạo.”

Hơn nửa tiếng trước, Tùng Mân nghe được bên trong văn phòng truyền ra tiếng nổ nhỏ, sau đó là tiếng rêи ɾỉ của Joker, rồi không còn gì nữa, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Mâu Hàng Âm mở cửa, cũng vươn tay mở công tắc đèn, khi căn phòng sáng rõ mới thấy Joker đang nằm co quắp phía góc trong. Hiện tại gã không còn ra hình người, lúc ở căn nhà hoang Tùng Mân ở nhìn thấy bộ dạng Chung Tiểu Lan với hình dạng hiện tại của Joker không sai biệt. Mâu Hàng Âm đi đến bên cạnh Joker mà ngồi xổm xuống, kéo cánh tay gã ra rồi bắt mạch.


Tròng mắt Joker giật giật, như không còn phản ứng, vì cổ trùng đã gặm cắn phần lớn sinh lực cùng sinh mệnh của gã, thậm chí gã còn nghĩ bản thân bị cổ trùng gặm đến chết tươi.

“Còn sống,” Mâu Hàng Âm nhìn về phía thành viên Bộ ngành đặc thù đứng ở cửa nói: “Đem gã mang về.”

Đúng như lời Tùng Mân đã nói, cổ trùng bên trong thân thể Joker đã tự bạo chết. Nó bị Hạ Cô Hàn kích phát ra hung tính, gặp phải con cổ người như Joker chính là món ngon, trừ phi Joker bị nó ăn hầu như không còn, nếu không nó sẽ không dừng lại. Có thể thấy, đó chính là quá tham lam nên mới nổ banh xác, Joker cũng theo đó mà giữ được hơi tàn.

Nhưng cũng chỉ là hơi tàn mà thôi.

Thanh viên Bộ ngành đặc thù nhanh chóng nâng Joker đem đi, khi bước ra gã đã dùng hết sức lực nói: “Tôi…… Có thể đi…… xem bà…… Sao?”


Thanh âm rất nhỏ, như người đang trong tình trạng hồi quang phản chiếu, trong ánh mắt vẩn đục tràn đầy khẩn cầu.

"Bà" trong miệng Joker là ai, không cần nói mọi người cũng hiểu rõ.

Mâu Hàng Âm nương theo ánh đèn đánh giá Joker, khuôn mặt lạnh nhạt không vương chút biểu tình. Nghe Joker nói như tâm nguyện cuối đời, Mâu Hàng Âm lại không thấy được sự áy náy cùng hối hận trong mắt gã, mà ngược lại là tia hận thù.

Gần chết Joker mới nghĩ đến Chung Tiểu Lan thật sự tốt sao? Không, gã chỉ muốn tìm Chung Tiểu Lan để tìm sự đồng tình, để Chung Tiểu Lan thay gã cầu tình với những người ở đây.

Mâu Hàng Âm cũng không rảnh làm chuyện này, nên phất tay để người bên Bộ ngành đặc thù đem gã đi.

Nhận ra bản thân bị đưa đi, ánh mắt Joker lập tức hiện lên sự tàn nhẫn, quả thật gã vẫn như cũ, không có chút nào thành tâm hối cải.


“Tôi đi xem Chung Tiểu Lan.” Mâu Hàng Âm cùng Tùng Mân nói một tiếng, sau đó hướng phòng bệnh Chung Tiểu Lan mà đi.

Bóng đêm bên ngoài đã tiến vào cửa sổ, cây ngô đồng phát ra tiếng rào rạt vì gió. Mâu Hàng Âm bước vào phòng bệnh, Chung Tiểu Lan còn chưa ngủ, bà vẫn giữ nguyên tư thế giống như lúc sáng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm khung cảnh buổi đêm ngoài cửa sổ.

Mâu Hàng Âm đi đến mép giường ngồi xuống, không nói gì, chỉ im lặng mà cùng Chung Tiểu Lan xem cảnh bên ngoài.

Hồi lâu sau, thanh âm trầm tĩnh của Mâu Hàng Âm vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, “Chúc mừng cô, có một cuộc sống mới.”

Chung Tiểu Lan sửng sốt một chút, tròng mắt chậm rãi chuyển động đến chỗ Mâu Hàng Âm, sau đó liền đối diện với cặp mắt an tĩnh. Đôi mắt này như một mặt hồ phẳng lặng, lại tinh khiết như mặt gương, có thể chiếu rọi nội tâm Chung Tiểu Lan.
Chung Tiểu Lan há miệng thở dốc, lại không thể phát ra chút âm thanh nào.

Mâu Hàng Âm nhẹ vươn tay nắm lấy bàn tay khô quắp dưới tấm chăn của Chung Tiểu Lan, ôn nhu mà lên tiếng, "Cô không làm sai."

"Cô chưa từng làm sai chuyện gì." Mâu Hàng Âm lặp lại một lần, “Đầu tiên cô vì chính mình, sau đó mới là thê tử, rồi mới là mẹ, cô có quyền quyết định cuộc sống của chính mình. Cô đã làm nhưng gì phải làm không ai có quyền chỉ trích, phê phán."

Chung Tiểu Lan chớp chớp mắt, giây tiếp theo nước mắt chảy ra, không tiếng động mà thút thít khóc.

Mâu Hàng Âm cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nắm chặt tay bà, bồi bà vào giấc ngủ.

Dần đến giữa khuya, gió nhẹ thổi, ánh trăng thực dịu.

Trên xe trở về Đồng Châu.

Hạ Cô Hàn nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, khó lắm mới có một đêm, khuya đến vậy rồi y vẫn chưa buồn ngủ, chỉ cần nghĩ đến mục đích Quỷ Y muốn đem “Thần Tiên Tán” mở rộng, tâm Hạ Cô Hàn lập tức nặng trĩu, mày gắt gao mà nhăn lại thành đoàn.
Một đôi lạnh lạnh lẽo nhẹ xoa giữa hai hàng mày Hạ Cô Hàn, y nghiêng đầu nhìn qua liền đối diện với cặp mặt bình tĩnh của Cố Tấn Niên, tâm tình nóng nảy cũng dần bình tĩnh trở lại.

“Lão quỷ,” Hạ Cô Hàn trầm giọng nói: “Chúng ta nên chủ động xuất kích thôi.”

Mắt đào hoa một mảnh hắc trầm, lại tràn ngập hàn ý.

Cố Tấn Niên có thể cảm nhận được nội tâm của vợ, chỉ vươn tay nắm tay y, “Em muốn làm như thế nào thì làm thôi?”

Hạ Cô Hàn híp híp mắt, trong giọng nói tràn ngập nguy hiểm, “Ép bọn chúng đến tử lộ, để bọn chúng hiện nguyên hình.”

Con chuột chui nhủi trong cống ngầm, bây giờ chỉ còn cách đốt lửa hun khói vào, lúc đó không muốn cũng phải chạy ra.

Cố Tấn Niên nhéo nhéo tay y chỉ đơn giản đáp, “Được.”

Thời điểm Hạ Cô Hàn trở lại Đồng Châu là rạng sáng, Miêu Doanh Doanh đã ở khách sạn chờ y, nhìn Hạ Cô Hàn bước vào cửa, cô không giấu được hưng phấn liền nói: "Ông chủ Hạ, có phát hiện mới
Hạ Cô Hàn nghe vậy, lập tức bước đến chỗ Miêu Doanh Doanh.

Máy tính trước mặt Miêu Doanh Doanh đã mở sẵn, trên màn hình dừng lại ở giao diện app Dạ Võng. Tay Miêu Doanh Doanh chỉ vào màn hình hướng Hạ Cô Hàn nói: "Ông chủ Hạ, đây là ID mà cậu đã nhắn cho tôi, cũng chính là ID của Joker, quyền hạn truy cập quả thật nhiều đến không tưởng."

Có thể lấy được tài khoản Dạ Võng của Joker, chính là đã nắm được một manh mối cực kì quan trọng. Tài khoản này không bị máy chủ áp chế, mà còn mở ra được mục nhiệm vụ cùng tiền thưởng.

Sau khi có được tài khoản này, cô nhanh chóng mở ra hai mục, quả thật như những gì họ đã đoán trước đó. Trong này có không ít nhiệm vụ, bất luận thiện ác, không có giới hạn đạo đức, chỉ cần có nhiệm vụ đưa ra sẽ có người nhận.
Miêu Doanh Doanh nhìn lịch sử nhiệm vụ, liền phát hiện những vụ án cảnh sát phát hiện và xử lí đều có trong này, cô nhanh chóng chụp lại màn hình sau đó gửi Sở Quân Hành, để anh giao cho phía cảnh sát.

“Thú vị chính là,” Miêu Doanh Doanh có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Mục Nhiệm vụ nhận được nhiều tiền thưởng nhất lại có liên quan đến ông chủ Hạ.”

Vừa nói cô vừa click vào khung tiền thưởng, quả thật No.1 chính là nhiệm vụ về Hạ Cô Hàn.

【 treo giải thưởng một trăm triệu! Sát Hạ Cô Hàn! 】

Nhiệm vụ này chỉ mới đưa ra 3 ngày trước.

"Ông chủ Hạ, mạng của cậu là một trăm triệu a!” Miêu Doanh Doanh tấm tắc nói.

Hạ Cô Hàn có chút ghét bỏ mà nhíu nhíu mi, “Chỉ có một trăm triệu thôi sao?”

Cái mạng của y chỉ có chút tiền như vậy sao?

Có lẽ những kẻ trong app cũng không đem cái giá tiền này để trong mắt, vì chúng cũng không thiếu một trăm triệu này, hoặc là những kẻ nhận nhiệm vụ nghĩ rằng Hạ Cô Hàn cũng chả quan trọng.
Bất quá Miêu Doanh Doanh cũng click mở cái Huyền Thưởng Lệnh, phát hiện người nhận nhiệm vụ cũng không ít. Thậm chí có kẻ còn báo cáo vị trí của Hạ Cô Hàn.

Huyền Thưởng Lệnh đưa ra ngày đầu tiên, đã có không ít kẻ lần mò ra được cửa hàng nhanh đèn ở Vụ Châu, ngày thứ hai lại có kẻ lấy được vị trí Hạ Cô Hàn ở Đồng Châu.

Thậm chí bọn chúng còn hình thành liên minh, muốn cùng nhau hợp tác gϊếŧ Hạ Cô Hàn.

"Có không ít người nhận." Miêu Doanh Doanh sợ chưa đủ náo nhiệt mà bồi thêm vài câu, trong giọng nói không giấu được cười nhạo bọn người không biết lượng sức này, "Nhưng xem ra, dù số lượng có áp đảo thì thực lực không có cũng chả được gì."

Miêu Doanh Doanh vô cùng tin tưởng,  dù có bao nhiêu người đến cũng không thể làm gì được Hạ Cô Hàn, còn cái Huyền Thưởng Lệnh này không khác gì trò hề. Cô không nhịn được mà cảm khái, "Ông chủ Hạ, cậu thấy bọn họ làm vậy có ý gì?"
"Kéo dài thời gian." Cố Tấn Niên hơi hơi híp mắt, phun ra vài chữ.

Những kẻ đó cũng biết sẽ không thể gϊếŧ được Hạ Cô Hàn, nhưng chúng vẫn có thể kéo chân y, để vụ án bị kéo dài.

Miêu Doanh Doanh không ngốc, Cố Tấn Niên nói vậy cô liền hiểu, mà nói: "Xem ra Quỷ y đã nóng lòng rồi, cũng nói rõ Thần Tiên Tán rất quan trọng với chúng."

Hoặc là nói, Quỷ y hồi sinh lại “Thần minh”, chính là dựa vào tác dụng cuối cùng của Thần Tiên Tán. Quỷ y chính là mấu chốt trong vụ án, Hạ Cô Hàn nhúng tay vào chính là liên tục đá đi phương pháp mà bọn chúng muốn hồi sinh “Thần minh”. Hiện tại bị Hạ Cô Hàn ép chúng đến góc tường, bọn chúng nóng nảy đang muốn một cú cuối, được ăn cả ngã về không.

Nghĩ đến điểm nay Miêu Doanh Doanh lại nhìn Huyền Thưởng Lệnh thượng kia đang hiện lên hai dấu chấm than, mà không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Cô Hàn cũng cười khẽ một tiếng, “Xem ra đã đánh đến vị trí bảy tấc của bọn chúng.”

Quỷ Y hiện tại có lẽ vẫn chưa phát hiện thông đạo hai giới đã bị đóng, Hạ Cô Hàn vô cùng chờ mong biểu hiện của bọn chúng thế nào khi biết điều đó, vì không thể lấy cục đá đen từ âm phủ cũng chính là việc chặt đứt nguồn cung cấp vật liệu.

Hạ Cô Hàn không biết chuyện này, bọn họ có lẽ còn có cơ hội thừa nước đục thả câu, nhưng Hạ Cô Hàn đã biết,  chuyện có kẻ dám treo thưởng mạng mình thì không cần phải nói cái kết cho bọn ngu ngục đó.

Miêu Doanh Doanh đóng lại mục tiền thưởng, sau đó lại bấm vào tài khoản Joker, gã có không ít khách hàng, phần lớn những người khách kia mua đều là cổ hại người.

Ở mục trò chuyện, Joker cũng dạy không ít người giống Bạch Tố Tuyết, gã thông qua những người này, để dùng cổ trùng hại những nữ nhân khác.
Cũng may những kẻ trò chuyện với Joker đều có IP cố định, hiện tại nắm trong tay thông tin này, bọn họ có thể dễ dàng lần ra những vị khách kia, để mời đến đồn cảnh sát uống trà một phen.

Miêu Doanh Doanh còn phát hiện tài khoản của Joker thường xuyên nhắn tin với một tài khoản khác, lịch sử trò chuyện cũng đều về cổ trùng.

Tên tài khoản này chỉ có một “.” duy nhất, hình avatar chính là một đoá hoa bỉ ngạn đỏ như máu.

Khi Miêu Doanh Doanh click vào tài khoản “.” , trang chủ lại hoàn toàn trống rỗng, nhưng phía dưới cái tên “.”, chính là ba chữ “Quản trị viên” rõ ràng.

Trong lịch sử trò chuyện của Joker có thể thấy được, gã có thói quen xoá lịch sử trò chuyện khá định kì, nhưng thông qua phần trog chuyện chưa xoá, có thể thấy được cái tài khoản “.” chính là sư phụ của Joker.
Hạ Cô Hàn lướt nhanh khung trò chuyện, liền xác định thân phận của “.” .

Đó chính là cái gã Dư đại sư mà Joker nghe thoáng trong điện thoại, những nhiệm vụ mà người sư phụ kia giao, quả thật đúng hệt với khẩu cung Joker đã khai.

Hạ Cô Hàn nhìn chằm chằm ID “.” Nhìn hồi lâu, rồi sau đó đem máy tính kề lại gần, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ lên bàn phím, một đoạn hội thoại liền hiện lên sau đó.

【 Joker: Sư phụ, con đã nghiên cứu ra tử cổ có thể thu được linh hồn, mà không khiến linh hồn đó tổn thương rồi. 】

【 Joker: Hơn nữa con còn tìm ra được một mẫu cổ, có thể sinh ra vô số tử cổ, nó còn dễ dàng khống chế tử cổ nữa. 】

Gửi đi hai tin, Hạ Cô Hàn liền im lặng chờ đợi.

"Em định dẫn xà xuất động?" Cố Tấn Niên nhìn hai tin nhắn cũng đủ hiểu Hạ Cô Hàn định làm gì.
Hạ Cô Hàn gật gật đầu.

Nếu Quỷ y đã sốt ruột, vậy khi nhìn thấy hai tin nhắn này, sẽ rep lại Joker ngay lập tức, đến lúc đó chúng còn đích thân đến tìm gặp Joker, bọn họ chỉ cần ở đây chờ để tóm gọn là được.

“.” có thể hiện tại không truy cập vào app, nên chưa rep lại tin nhắn, Hạ Cô Hàn chờ trong chốc lát, lại đứng lên duỗi người.

Miêu Doanh Doanh cũng nhanh chóng thu dọn máy tính, định rời đi.

Hạ Cô Hàn bỗng nhiên gọi cô lại,  “Nhậm Học Lễ bên kia thế nào rồi?”

Miêu Doanh Doanh dạo gần đây đều ở nhà Nhậm Tĩnh Tĩnh, trước khi Hạ Cô Hàn chạy theo dõi Joker đến Tiểu Hà trấn đã giao cho cô một nhiệm vụ, chính là thương lượng với Nhậm Học Lễ một chuyện, hiện tại còn chưa biết Nhậm Học Lễ đồng ý hay không.

“Gã đã đồng ý,” Miêu Doanh Doanh thiếu chút nữa đã quên đi vụ này, chạy nhanh nói: “Nói là tùy thời đều có thể phối hợp chúng ta.”
Hạ Cô Hàn “Ừm” một tiếng, đó là đã biết.

Miêu Doanh Doanh rời đi, Hạ Cô Hàn liền bước vào phòng tắm mà ngâm mình, cả ngày hôm nay chạy long nhong bên ngoài, hiện tại ngâm nước ấm liền thoải mái rất nhiều, không bao lâu Hạ Cô Hàn đã ngủ quên trong bồn tắm. 

Cuối cùng vẫn là Cố Tấn Niên đem y ôm ra, lau khô người bận vào áo ngủ rồi lại ẵm lên giường mà chuyển vào ít năng lượng cho y.

Thực mau, Cố Tấn Niên liền phát hiện nguồn lực hắn đưa vào người Hạ Cô Hàn đã bị ngọc thời gian hấp thu sạch sẽ, sau đó nó lại phóng ra không uất thời gian chi lực để tu bổ thần hồn cho Hạ Cô Hàn. 

Cố Tấn Niên ánh mắt ám ám, cúi người trên trán Hạ Cô Hàn mà in xuống một nụ hôn, đang định nằm xuống, thì hắn phát hiện có thứ đang tiếp cận phòng này.

Xem ra một trăm triệu cũng dụ được không ít kẻ ngu.
Cố Tấn Niên cũng không để những kẻ này quấy nhiễu đến Hạ Cô Hàn, hắn thậm chí không rời khỏi phòng, chỉ là tâm niệm vừa động, lệ quỷ xung quanh khách sạn liền nhận mệnh lệnh, nhanh chóng mà vây lấy mấy kẻ thiên sư kia.

Một lát sau, Cố Tấn Niên rời khỏi phòng, không đến 10 phút lại quay trở lại, như chỉ đi vệ sinh một chút, cả quá trình không có bất kì âm thanh nào.

Hạ Cô Hàn ngủ một giấc vô cùng trầm, khi tỉnh lại thì mặt trời đã chiếu đầu ngọn tre, y ở trên giường duỗi đông duỗi tây một hồi, mới cảm thấy trong không khí có một tia hơi thở không tầm thường.

“Tối hôm qua có người tới?” Y nghiêng đầu hỏi Cố Tấn Niên.

Cố Tấn Niên đang xem tiểu thuyết, nghe vậy không chút để ý mà lên tiếng, trong chốc lát sau lại bổ sung nói: “Đều thẩm vấn qua, xác thật là những người nhận nhiệm vụ trên Dạ Võng, ngoại trừ cái này ra, không có gì giá trị.”
Cố Tấn Niên nói như vậy, Hạ Cô Hàn cũng không thèm để ý, y chậm rì rì mà từ trên giường bò dậy, đi phòng tắm rửa mặt.

Ngô Thành ở Đồng Châu có căn nhà cho mướn để mở thành tiệm tạp hoá nhỏ, khách đến đại đa số là công nhân ở công ty đối diện, trước khi Mạc Cương trở thành Ngô Thành thì gã đã sinh hoạt ở đây 9 năm.

Ngô Thành đúng như cái tên của gã, ba mươi mấy tuổi đầu còn chẳng làm nên trò trống gì, ném vào đám người lập tức liền tìm không ra, dù làm ở công ty cũng bình bình đạm đạm qua ngày.

Hai năm trước khi Mạc Cương trở thành gã, cũng không cần phải thay đổi hay ngụy trang, gã chỉ điệu thấp liền không ai nhận ra.

Mấy năm nay Mạc Cương lấy thân phận của Ngô Thành sống vô cùng an nhàn, nhưng gã cũng biết bản thân đang làm chuyện gì, nên trong lòng lúc nào cũng đề phòng, lo lắng.
Cho nên khi Nhậm Học Bác chủ động liên hệ gã, Mạc Cương cũng không nói  chuyện quá lâu với lão trong điện thoại, mà lựa chọn đến nhà Nhậm Học Bác.

Buổi chiều 6 giờ, thời điểm tan tầm, Mạc Cương trực tiếp ra về, gã trong công ty như người vô hình, nên khi ra về cũng không ai để ý tới.

Ra khỏi công ty, Mạc Cương liền duỗi tay đón một chiếc taxi, sau đó báo địa chỉ cho tài xế.

Đây là địa chỉ nhà của Nhậm Học Bác, không phải địa chỉ căn biệt thự trước đó nên khiến gã cũng cảnh giác không ít.

Lúc này đúng là giờ tan tầm, xe taxi chạy hơn cả tiếng đồng hồ mới dừng lại trước địa chỉ Mạc Cương nói. Trong lúc đó Mạc Cương cũng nhận được vài tin nhắn mới của Nhậm Học Bác, nội dung bên trong lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, hỏi vì sao Mạc Cương lâu vậy vẫn chưa tới.
Cách nhắn tin không khác gì Nhậm  Học Bác, nhưng Mạc Cương cũng nhận ra có điều không đúng.

Gã trước nay luôn cẩn thận, khi xuống xe cũng không vào nhà ngay, mà đi dạo một vòng quanh tiểu khu đó, khi xác định xung quanh không có ai, mới chậm rì rì bước lên lầu.

Gã đến lầu bảy liền dừng lại, sau đó gõ cửa vài tiếng, khi cửa hé ra một góc nhỏ, đã thấy ánh mắt đầy cảnh giác của Nhậm Học Bác nhìn gã.

“Ngươi tìm ai?” Nhậm Học Bác nhíu nhíu mày, vẻ mặt đề phòng mà nói, giống như không quen biết Mạc Cương.

Lão không quen biết Mạc Cương là đúng rồi.

Vì trước nay Mac Cương đâu cho lão thấy mặt, không những thế Mạc Cương hiện tại lại dùng bề ngoài của Ngô Thành.

“Là tôi.” Mạc Cương đè thấp giọng nói, tay hướng trên mặt vuốt một cái, rất nhanh gương mặt của gã đã trở lại, mà ngũ quan của Ngô Thành được đã gã giấu trong lòng bàn tay.
Nhậm Học Bác khó có thể tin mà trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Mạc Cương, “Ngươi…… Như thế nào……”

Mạc Cương thô thanh nói: “Năng lực của người ở trên thế nào không cần tôi nói ông cũng biết rõ đúng không," Trong giọng nói của gã chính là mất kiên nhẫn, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Bộ dáng mất kiên nhẫn, muốn nói  Nhậm Học Bác có chuyện mau nói, có rắm mau phóng.

Nhậm Học Bác do dự trong chốc lát, vẫn là mở cửa cho Mạc Cương đi vào.

Mạc Cương đánh giá căn chung cư một vòng, quả thật hoàn cảnh ở đây khác một trời một vực với biệt thự trước kia của Nhậm Học Bác, không khỏi nhíu mày, lơ đãng hỏi: “Sao đột nhiên lại chuyển qua chỗ này?”

Nhậm Học Bác đi đến trên sô pha ngồi, không khách khí mà nói: “Kỷ Cần bị bắt, hiện tại còn chưa thả ra, cẩn thận một chút thì tốt hơn.” cảm nhận được Mạc Cương vẫn đề phòng, Nhậm Học Bác cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, chỗ này của tôi đã tìm khá lâu, không chỉ kín đáo mà cả tiểu khu cũng không có cái cameras nào……”
Nhậm Học Bác nói, dùng mũi chân chỉ chỉ xuống nền nhà, "Cũng không phải lấy tên của tôi để thuê, chủ nhà cũng không biết tôi, có tra cũng tra không ra."

Mạc Cương đánh giá Nhậm Học Bác một lúc lâu, làm việc chung nhiều năm gã đương nhiên biết Nhậm Học Bác có bao nhiêu cẩn thận, khi nghe lão nói như vậy, gã cũng không hoài nghi, còn chậm rãi buông lỏng đề phòng.

Bước đến chỗ đối diện Nhậm Học Bác ngồi xuống,cằm nâng nâng, hỏi: “Nói đi, tìm ta tới làm cái gì?”

Nhậm Học Bác từ hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc y lá, hít mây nhả khói, khẽ cười nói: "Nó đã đồng ý hợp tác rồi."

Trước mặt Nhậm Học Bác sương khói tràn ngập, nhưng Mạc Cương vẫn bắt được tia không cam lòng loé qua trong mắt lão.

Mạc Cương biết Nhậm Học Bác đang đối phó Nhậm Học Lễ, vì từ đầu tới cuối Nhậm Học Lễ quá xuất sắc, từ nhỏ đến lớn lão luôn bị em trai áp một đầu. Hiện tại cấp trên lại muốn hợp tác cùng Nhậm Học Lễ, nếu thật cấp trên hợp tác với Nhậm Học Lễ thành công, vậy khẳng định lão sẽ không được coi trọng.
Nếu Nhậm Học Bác có thể tiếp thu chuyện này, Mạc Cương sẽ hoài nghi ngay.

Mạc Cương còn chưa buông sự hoài nghi, cả người dựa vào lưng ghế sofa, ung dung mà đánh giá Nhậm Học Bác, “Ta nghe nói, Nhậm Học Lễ là người vô cùng liêm chính. Nên khá tò mò muốn biết ngươi làm cách gì có thể khiến lão đáp ứng hợp tác?"

Nói tới đây, Mạc Cương cố ý dừng một chút, mặt mày tràn đầy mỉa mai, “Đừng có nói với ta, vì ngươi là anh trai của lão. Nhậm Học Bác, người khác có lẽ không hiểu, nhưng ngươi phải hiểu rõ trong lòng Nhậm Học Lễ trước nay không có người anh trai là ngươi.”

Những lời này trực tiếp dẫm lên vết thương của Nhậm Học Bác, lão nghiến răng mà ấn mạnh đầu thuốc lá vào gạt tàn, ánh mắt mang dao nhìn chằm chằm Mạc Cương, cuối cùng thẹn quá hoá giận mà cười một tiếng, "Con người ai mà không có nhược điểm, Nhậm Học Lễ cũng không ngoại lệ, chỉ cần trong tay ta có nhược điểm của nó, thì ta còn sợ gì nó không đáp ứng?”
“Còn nhược điểm gì……” Nhậm Học Bác nhếch khoé miệng, “Hắc xà, ngươi không có tư cách biết.”

“Đúng ha.” Mạc Cương làm như có thật gật gật đầu, vẻ mặt đồng tình với ý của lão, “Nếu không phải ta bắt được nhược điểm của ngươi, sao ngươi thành cái máy rút tiền của ta suốt mười mấy năm?”

“Ngươi!” Những lời này thành công chọc giận Nhậm Học Bác, lão vỗ vào tay sofa sau đó đứng dậy, từ trên nhìn xuống Mạc Cương trợn mắt tức giận.

Mạc Cương vẫn ngồi mà nhướng mày đắc ý.

Nhậm Học Bác còn nhớ rõ có chuyện quan trọng, hung hăng mà nhìn chằm chằm Mạc Cương trong chốc lát, sau đó ngồi xuống, rồi lạnh lùng mà nói: “Em trai ta muốn gặp ngươi.”

“Vì cái gì?”

Nhậm Học Bác cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Nhậm Học Lễ chính là thằng ngụy quân tử, bề ngoài đoan trực chỉ để che mắt người khác. Ngươi đi gặp nó, rồi nó sẽ đòi gặp những người tầng trên. Trên tay nó nắm nhiều tài nguyên, nên nó ra vẻ, muốn vượt mặt mà gặp người tầng trên...."
Vừa nói lão vừa đốt thêm điếu khác, ngữ khí đầy khinh thường, “Nhậm Học Lễ, dã tâm lớn ngươi không ngờ được đâu.”

-----Còn tiếp-----

Bình Luận (0)
Comment