Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 204

Hạ Cô Hàn đứng yên ở cửa động, vừa nghe Dư Bắc Quang ngoài thì trực tiếp lên tiếng vạch trần thân phận lão, “Dư Bắc Quang, đã lâu không thấy a.”

Y híp mắt đảo một vòng người trong sơn động, cả người nhàn nhã, tựa hồ không phải đến đại bản doanh của đám Quỷ y, mà chỉ là tùy ý đi dạo ngắm cảnh một vòng.

Thái độ coi thường này khiến Dư Bắc Quang tức đến đỏ cả mắt, lão gắt gao mà nhìn Hạ Cô Hàn, hận không thể dùng ánh mắt trăm đao vạn quả y.

Mỗi lần đại sự sắp thành công, thì Hạ Cô Hàn lại xuất hiện, khiến bọn chúng thất bại trong gang tấc. Giống như Hạ Cô Hàn sinh ra đã là khắc tinh của nhóm Quỷ y bọn họ, chuyên gia chọt gậy bánh xe.

Bất quá lần này……

Dư Bắc Quang quay đầu nhìn về phía Tiểu Lộ, kim quang sinh hồn đã bị hấp thụ hoàn toàn, Hạ Cô Hàn muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.

Lão không khỏi đắc ý, bộ dạng còn cố tình lùi một bước cho Hạ Cô Hàn thấy Tiểu Lộ, khiêu khích mà cười nói: “Hạ Cô Hàn, Thần Minh đang ở đó, mày có bản lĩnh thì đến giết đi."

Tiểu Lộ hiện tại được bọn chúng gọi là Thần Minh, chỉ là một kế hoạch phụ. Thời điểm cha ruột đứa nhỏ dùng đôi mắt của bé để trao đổi, thì cùng lúc "Thần Minh " dùng thân thể hư thối đến tìm lão. Tiểu Lộ vừa lúc có thiên phú về giới thiên sư, nên Dư Bắc Quang đã đem một phần tàn hồn của “Thần Minh” giấu vào người bé.

Cho đến bây giờ, chỉ cần “Thần Minh” thứ đủ nguồn lực trong linh hồn nhân loại, đã có thể dung hợp với linh hồn Tiểu Lộ, sau đó sống lại. Mà Tiểu Lộ chỉ là đứa nhỏ mới vài tuổi, trước đó Hạ Cô Hàn còn tận tay cứu, nhất định không ít thì nhiều cũng có tình cảm với đứa bé. Dư Bắc Quang chắc chắn một điều, chính là có cho tiền y cũng không dám ra tay sát hại đứa nhỏ.

Phảng phất như muốn xác minh lời nói của Dư Bắc Quang, hồng quang cùng kim quang trên bàn tế nhanh chóng thu liễm, tất cả đều ẩn hết vào thân thể Tiểu Lộ. Đứa nhỏ vẫn nhắm nghiền hai mắt nằm trên bàn tế, chỉ có đoá hoa bỉ ngạn trên trán lập loè kim quang lộng lẫy.

Ánh mắt Hạ Cô Hàn đột nhiên trở nên sắc bén, mà dừng trên người đứa nhỏ nằm trên bàn tế.

Đây là lần đầu Hạ Cô Hàn thấy đoá hoa bỉ ngạn trên trán Tiểu Lộ, chỉ cần liếc mắt, y liền nhận ra nguồn lực trong đoá hoa chính là thuộc về mình.

Đúng như những gì Hạ Cô Hàn đã suy đoán.

Đoá hoa bỉ ngạn này chính là tự tay y đã đánh dấu, ở vụ án trên Thượng Tiều đảo, y dùng chính linh khí của mình để chuyển thành khí vận đến cho “Thần Minh”, thành công đánh dấu trên người “Thần Minh".

Bất quá khi đó, Hạ Cô Hàn không nghĩ đến chuyện dấu ấn này lại xuất hiện trên người Tiểu Lộ.

Dư Bắc Quang cùng những Quỷ Y có mặt tại đây, ai cũng nhìn thấy trên trán Tiểu Lộ có một đoá hoa bỉ ngạn lộng lẫy hồng quang, bọn họ đều hiểu. Vì chỉ có linh khí của Hạ Phi Tinh chân chính mới có thể tạo ra dấu ấn đặc trưng như vậy!

Hạ Phi Tinh, "Thần Minh" của bọn họ đã sống lại!

Nhóm Quỷ y càng thêm thành kính, mà hướng bàn tế dập đầu lạy, hận không thể đem chính linh hồn của mình thành vật tế.

Nhưng mà Dư Bắc Quang bên này lại đổ mồ hôi, khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch. Lão là người duy nhất biết chân tướng sự tình, cũng là người duy nhất biết hồng quang trên đoá hoa bỉ ngạn không nên xuất hiện trên trán Tiểu Lộ.

Lão vội vàng xoay sang nhìn Hạ Cô Hàn, một dự cảm bất an nhanh chóng lan tràn.

Hạ Cô Hàn lại không thèm để ý phản ứng Dư Bắc Quang. Khoé môi khẽ nhếch, mà lên tiếng: “Tới.”

Mỗi một lời nói, mỗi một hành động hiện tại của Hạ Cô Hàn đều có thể kích thích Dư Bắc Quang, vừa nghe Hạ Cô Hàn nói “Tới”, lông tơ trên người lão đồng loạt dựng lên.

Tới?

Cái gì tới?

Phảng phất như muốn trả lời vấn đề của Dư Bắc Quang, tiếng bước chân bên ngoài cửa động càng lúc càng gần. Thần kinh lão căng chặt mắt nhìn về hướng đó, nhanh chóng đâm vào mắt lão là hình bóng của hai người đàn ông.

Người đi phía trước, thân thể cao lớn, bận một thân tây trang cắt may vừa vặn khá hợp thời, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ, quả thật không khác gì dung nhan Cố Tấn Niên trong truyền thừa.

Dư Bắc Quang đã sớm biết được sự tồn tại của Cố Tấn Niên, nên khi nhìn thấy hắn cũng không quá kinh ngạc, chỉ là bản thân lão hiện tại đang bị khí chất của Cố Tấn Niên áp đến không cử động được, trái tim cũng đập bang bang trong lồng ngực, vội vàng dời đi tầm mắt mà nhìn người đàn ông đi phía sau.

Khi thấy rõ người đó là ai, đồng tử Dư Bắc Quang liền co rút, hô hấp nhanh chóng dồn dập —— Mã Quang Nhuận!

Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên vì cái gì lại đem Mã Quang Nhuận đưa tới đây? Bọn họ là đã biết cái gì sao?

Mã Quang Nhuận cũng một bộ nghĩ hoặc, gã nhìn quanh một vòng, sau đó  nhìn về phía Hạ Cô Hàn, rất là nghi hoặc hỏi: “Ông chủ Hạ, vì sao lại đưa tôi đến đây? Tôi có thể giúp gì sao?"

Từ lúc Bộ ngành đặc thù được thành lập, Hiệp hội thiên sư như rơi vào thế hạ phong, làm việc gì cũng bị giám sát, Mã Quang Nhuận cảm thấy Bộ ngành đặc thù không hề tin tưởng gã.

Hạ Cô Hàn lười biếng mà ngáp một cái, cả người hướng qua Cố Tấn Niên để dựa, khẽ híp mắt, ya vị thâm trường mà nói: “Quỷ Y muốn làm sống lại Thần minh, tôi mời Mã phó hội trưởng đến để chứng kiến thời khắc này ấy mà."

Vẫn không cho Mã Quang Nhuận cơ hội mở miệng, Hạ Cô Hàn lại nói: “Nếu người đều đến đông đủ, ‘Thần minh ’……”

Y nhếch môi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp một mảnh âm trầm, đuôi mắt cũng xếch lên, từng chữ được gằn ra, " "Nghi thức đồ Thần" chính thức bắt đầu."

Nghi thức đồ Thần?

Dư Bắc Quang râu tóc dựng ngược hướng về phía Hạ Cô Hàn rống to, “Hạ Cô Hàn! Mày dám!”

Không chỉ có Dư Bắc Quang, mà những Quỷ y có mặt tại đây cũng bì bốn chữ " Nghi thức đồ Thần" này làm cho chấn kinh, đồng loạt điều động linh khí, muốn giết Hạ Cô Hàn, bảo hộ “Thần minh” của họ. Nhưng mà giây tiếp theo, bọn họ liền kinh hãi phát hiện, linh khí trong sơn động giống như bị thứ gì đó giam cầm, khiến họ không thể điều động được.

Cùng lúc đó, bàn tế phát ra kim quang lộng lẫy, đoá hoa bỉ ngạn trong khoảng khắc đã bị nhuộm thành ánh đỏ, linh khí vô tận trong sơn động viền lên cánh hoa khiến nó nhiễm vàng, xua đi huyết tinh trên đoá hoa.

Tiểu Lộ trên bàn tế mở ra đôi mắt, trong mắt đều là mê mang, không biết bản thân đang ở nơi nào, đến khi tầm mắt thấy bóng dáng Hạ Cô Hàn, bé liền nở nụ cười tươi rói, ngọt ngào mà kêu lên: "Anh ơi~!"

Không cần biết nơi này là nơi nào, chỉ cần có anh ở đây, bé biết bản thân sẽ không có chuyện gì! Tiểu Lộ đối với Hạ Cô Hàn vô cùng tín nhiệm.

Hạ Cô Hàn nhìn qua bé, sau đó nở nụ cười, thanh âm ôn nhu khác hẳn với khi nãy, "Không cần phải sợ."

Tiểu Lộ liền nhanh chóng gật đầu, "Có anh ở đây, em mới không sợ... Ách…”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Lộ liền phát hiện có gì đó lao về phía mình, nhưng cái cảm giác này cũng chỉ thoáng qua.

Quả thật Tiểu Lộ không cảm giác sai, vì trên đầu bé đang toát ra một quả cầu sáng, trong quả cầu đó đang giam giữ một người, kẻ đó không ngừng đánh đấm bốn phía muốn phá tan quả cầu, trong sơn động tựa hồ nghe được tiếng kẻ đó gào rống.

Dư Bắc Quang rõ ràng mà nhìn thấy người đang bị giam dữ trong quả cầu, sắc mặt không khỏi tái nhợt, không thể tin được mà lẩm bẩm, “Sao có thể? Sao có thể!”

“Thần Minh” sao có thể sẽ bị bắt giữ như vậy?

Lão như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhìn về phía Hạ Cô Hàn, ánh mắt tàn độc, “Hạ Cô Hàn! Là mày giở trò quỷ đúng hay không?”

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Dư Bắc Quang nhanh chóng nhận ra, là Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên từng bước một đẩy gã và “Thần Minh” đến  bước này! Nhậm Học Lễ cũng không phải thật sự tưởng cùng gã hợp tác, mà là phối hợp với Hạ Cô Hàn diễn một vở kịch.

Cũng không có người hít “Thần Tiên Tán”, mẫu tử cổ để câu đi sinh hồn cũng không tồn tại, thân phận “Thần Minh” có lẽ sớm bại lộ trước mắt hai người họ, vậy mà họ lại ẩn nhẫn không ra tay. Thì ra là chờ khoảng khắc này.

Hết thảy mọi chuyện mà lão nghĩ là hoàn toàn, hoá ra đều nằm trong lòng bàn tay hai vợ chồng họ.

Dư Bắc Quang sắp xếp mọi chuyện lại, nhưng tất cả cũng đã là quá muộn.

“Thần Tiên Tán” giao cho Nhậm Học Lễ, ông cũng xác thật không có cho người ta hút, toàn bộ đều bị chính phủ thu về tiêu hủy, cái gọi là mẫu tử cổ chỉ là Cố Tấn Niên dùng hồn lực của chính mình dung hợp với linh lực Hạ Cô Hàn mà tạo ra một cái "Sinh hồn".

"Sinh hồn" này từ đầu đến cuối đều bị Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên khống chế, một khi “Thần Minh” hấp thu “Sinh hồn”, nó không tạo ra nguồn lực, mà chính là điềm báo hủy diệt.

Đáng tiếc là, Dư Bắc Quang hay “Thần minh” hoàn toàn không biết gì về chuyện này

Dư Bắc Quang trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, tóc càng bạc trắng thêm vài phần, cả người như già thêm chục tuổi, không khác gì một lão nhân gần đất xa trời.

Hạ Cô Hàn cũng không hề bố thí cho lão một ánh mắt, chỉ đạm nhiên mở ra lòng bàn tay, quả cầu giam cầm “Thần minh” nhanh chóng bay đến tay y. Cũng vì vậy mà dễ dàng thấy được bóng dáng người bên trong quả cầu.

Xác thật chỉ có thể gọi là “Bóng người”. Không! Gọi là “Bóng người” cũng có chút miễn cưỡng. Quả cầu khiến “Thần Minh” chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình người, trên người nhìn không ra bộ phận nào hoàn chỉnh, hơn nửa người trên đã hoàn toàn hư thối.

Đây là thương tổn mà hồn lực của Cố Tấn Niên tạo thành, đem mọi nỗ lực của đám Quỷ Y hóa thành hư vô, đánh thẳng thứ giả dạng trở lại nguyên hình.

Nó ở quang đoàn không ngừng giãy giụa va chạm, nhưng chỉ vô ích.

Bỗng nhiên, nó cảm giác được có người tới gần, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Dù trang phục cổ xưa hay hiện đại, thì gương mặt này đã khắc sâu vào linh hồn nó, vừa nhìn thấy đã khiến nó sợ hãi chấn động, đó chính là kẻ đã vô số lần giết chết nó, là kẻ đã để lại ký ức khủng bố khắc sâu trong tâm trí nó dù có qua bao lâu đi chăng nữa.

Lần đầu tiên nó chết, cũng chính là do Cố Tấn Niên ban tặng, sau đó mỗi lần vừa được sống lại, Cố Tấn Niên đều tìm ra được nó mà giết không nương tay.

Thân thể hư thối của “Thần minh” theo bản năng lùi lại, sau lưng áp chặt vào vách quả cầu, hồn thể tàn khuyết không ngăn được run rẩy, nhưng vẫn cố nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tấn Niên!”

Hiển nhiên, bên này Cố Tấn Niên sau khi thấy được cái thứ gọi là "Thần minh" cũng nhớ lại được vài thứ, không khỏi châm chọc nở nụ cười, “Là ngươi a……” Giây tiếp theo, ánh mắt đã lập tức trở nên sắc bén, sát khí dâng trào, "Ngươi nghĩ rằng bây giờ còn cơ hội sao?" 

Cố Tấn Niên theo sau quay đầu nhìn về phía Mã Quang Nhuận, “Mã hội trưởng, đắc tội.”

Cố Tấn Niên tâm niệm chuyển động gian, trên đầu Mã Quang Nhuận hiện ra một quả cầu nhỏ, quả cầu của Mã Quang Nhuận hỉ bằng một phần ba số với quả cầu của Tiểu Lộ, nhưng chúng nó đều chứa hồn của “Thần minh”.

Thỏ khôn có ba hang. Lúc trước, “Thần minh” thừa lúc phân hoá liền tách hồn thể ra nhiều phần, giấu vào cơ thể của những người khác, để tránh né chuyện Cố Tấn Niên đuổi giết, mới có thể thực hiện mục tiêu “Đông Sơn tái khởi”.

Lần này, Hạ Cô Hàn lại có thể tìm ra hồn thể còn lại, xem như trực tiếp chặt đứt đường lui của đám Quỷ Y lẫn  “Thần minh”.

Hai quả cầu, một lớn một nhỏ được Hạ Cô Hàn làm cho dung hợp vào nhau, hai tàn hồn của “Thần minh” nhanh chóng hoà làm một.

Nhưng nó cũng không thể trốn được trói buộc của y. Vì cái khoảng khắc nó tham lam hấp thu “Sinh hồn”, thì kết cục của nó cũng đã được định sẵn.

Hạ Cô Hàn rũ mắt lạnh lùng mà nhìn quả cầu, sau đó nhàn nhã bước đến bàn tế. 

Theo từng bước chân của y, ánh đỏ trên đoá hoa bỉ ngạn càng xán lạn hơn nhiều, như hoan nghênh chào đón vị chủ nhân chân chính.

Tầm mắt đám Quỷ y bị Hạ Cô Hàn hấp dẫn, đến khi thân ảnh của y dừng lại trước bàn tế.

Dưới kim quang chói lọi, ngũ quan tinh xảo của Hạ Cô Hàn vô cùng thần thánh, một tay y cầm quả cầu, lạnh nhạt nhìn đám Quỷ Y đang quỳ rạp phía dưới. Thần thái bễ nghễ vương giả, làm người khác không khỏi cúi đầu khom lưng.

Không có một tên Quỷ y nào dám động, thậm chí họ còn không dám ngẩng lên nhìn y.

"Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là  ‘Thần Minh’. Hôm nay ta cho các ngươi tận mắt chứng kiến ‘Thần Minh’ như thế nào biến mất." Hạ Cô Hàn chậm rãi mở miệng, thanh âm không to nhưng rõ ràng đâm xuyên lỗ tai từng người, trong sơn động lại có chút linh hoạt kỳ ảo.

Kim quang ánh hồng nhanh chóng hoá thành ngọn lửa, hừng hực đốt cháy quả cầu. Rất nhanh, quả cầu tan biến, “Thần minh” được thả ra, chỉ là ngọn lửa đã bao bọc lấy gã. Mãnh liệt cắn nuốt từng chút linh hồn.

Nó gào rống, giãy giụa, phẫn hận,... Nhưng lại không thể trốn thoát, hồn thể rách nát từng chút nhạt màu.

“Không!!”

Dư Bắc Quang tận mắt nhìn thấy “Thần minh” biến mất, cuồng loạn mà nhào lên, muốn đem “Thần minh” từ lửa lớn cứu ra. Nhưng tay vừa chạm vào, ngọn lửa đã lan tràn lên người lão, rất nhanh gã cũng biến thành cây đuốc người.

Ánh mắt Hạ Cô Hàn không chút độ ấm nhìn Dư Bắc Quang giãy giụa trong liệt hoả cùng cái “Thần Minh” của lão, lại không quên giơ tay che lại hai mắt của Tiểu Lộ.

Tiểu Lộ sửng sốt một chút, thành thành thật thật đứng bất động, một hồi lâu sau, lại nhỏ giọng mà cùng Hạ Cô Hàn nói: “Anh ơi, thực xin lỗi.”

Thời điểm được Hạ Cô Hàn đưa về Cửa hàng nhang đèn, Tiểu Lộ mơ hồ có thể nghe được tiếng có một giọng nói vang vọng trong đầu, luôn nói anh Cô Hàn sẽ không cần bé, xúi bé đem thân thể mình nhường cho nó.

Tiểu Lộ luôn sợ hãi bất an nếu Hạ Cô Hàn biết được sẽ ghét bé, nên không dám nói chuyện này cho y nghe.

"Không có gì, anh tha lỗi cho em." Hạ Cô Hàn dùng một tay nhẹ nhàng xoa đầu bé, giọng nói ôn nhu không hề có tia trách cứ. Vì y thấy rõ, Tiểu Lộ luôn giữ vững tâm tư chính mình, không để cái “Thần Minh” thừa cơ dụ dỗ.

Lửa cháy đến vài phút, đem Dư Bắc Quang cùng “Thần minh” thiêu đến hư vô, thần hồn câu diệt, đoá hoa trên bàn tế cũng chậm rãi nhạt màu rồi hoàn toàn biến mất.

Hạ Cô Hàn lúc này mới buông bàn tay che mắt Tiểu Lộ, sau đó ôm bé xuống. Tiểu Lộ ngẩng đầu không hề chớp mắt mà nhìn Hạ Cô Hàn, đôi mắt xanh thẳm lấp lành tràn đầy sùng bái.

Bên này, Cố Tấn Niên cũng đã gọi cho người bên Bộ ngành đặc thù Kinh thị, thời điểm Hạ Cô Hàn bước đến cạnh hắn, thì cùng lúc người bên Bộ ngành đặc thù cũng chạy tới, đem toàn bộ Quỷ y bên trong sơn động đi.

Mã Quang Nhuận cũng bị mang đi.

Có lẽ, gã giống với Tiểu Lộ, chỉ là xui xẻo bị “Thần minh” ký sinh, cái gì cũng không biết; Hoặc là gã biết nhưng vì lợi ích che mờ mắt mà tham gia vào kế hoạch với Quỷ y. Chân tướng thế nào, phải điều tra mới biết được, còn chuyện điều tra ra sao, Hạ Cô Hàn giao hết cho Bộ ngành đặc thù.

Thấy thằng em họ chạy tới, Hạ Cô Hàn liền giao Tiểu Lộ cho nó, bảo Hạ Cô Giang đưa bé đến bệnh viện kiểm tra tổng quát một lượt. Sau đó mới cùng ông chồng quỷ tan làm.

Thẳng đến khi từng tia nắng từ phía Đông chiếu rọi, dấu vết của đám Quỷ Y trong sơn động mới biến mất sạch sẽ.

Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên từ trong sơn động bước ra. Đã thấy tuyết từ tối hôm qua đã được ánh nắng bao phủ.

Hạ Cô Hàn không khỏi vươn tay duỗi duỗi người, sau đó như nhớ đến chuyện gì, bỗng nhìn về phía ông chồng quỷ, đôi mắt như chứa tất cả ánh nắng, lấp lánh toả sáng.

"Lão quỷ! Hình như anh vẫn chưa lấy tiền về đúng không?"

Cố Tấn Niên đang nắm tay Hạ Cô Hàn vừa nghe vợ nói thì nhoẻn miệng cười, “Giờ anh đưa em đi lấy.”

***

Âm phủ.

Quỷ Vương nhìn chằm chằm về phía Tây Nam, sau đó lại hướng phía đó mà  đổ một chén rượu.

Vu Mặc Định đứng ở một bên, rất là khó hiểu, Quỷ Vương từ khi nào lại biết phung phí, giờ còn đổ cả một chén rượu ngon.

“Tôn thượng, ngài đây là?”

Quỷ Vương thật sâu mà thở dài một hơi, trong mắt tràn ngập đau thương, “Ngươi không hiểu đâu.”

Đồ ăn đến miệng vậy mà còn bay đi.

—— xui.
Bình Luận (0)
Comment