Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 47


Một xác hai mạng
Tháng 4 năm nay đối với Thi Trường Nhạc và Thi Trường An mà nói chính là tháng dài nhất, cũng khó quên nhất.
Sáng ngày 16, Lục Thận Hành xuống lầu, nhìn thấy Thi Trường Nhạc đeo cặp sách và một chiếc vali lớn đứng ở đó, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, có thất vọng, khổ sở, căm ghét và không cam lòng cùng tụ lại trên mặt, tạo thành một cảm xúc trầm trọng.
"Ba, con muốn đến học trường cấp hai Phong Trang." Thi Trường Nhạc nhẹ giọng nói làm Lục Thận Hành thấy kỳ lạ, cậu ta nói, "Ba làm thủ tục chuyển trường cho con đi."
Cậu ta lại nói: "Con muốn qua nhà chị họ ở một thời gian, chừng nào ba làm xong thủ tục thì nói cho con biết."
Một hơi nói xong mọi thứ cần nói, Thi Trường Nhạc nắm chặt tay cầm vali, ba cũng không có ý phản đối, càng không giữ lại, tức giận cũng không có, đây là thật sự làm lơ cậu ta.

Cậu ta nhấp môi, giống như thể sẽ khóc ngay giây tiếp theo.
Lục Thận Hành chỉ lãnh đạm lược liếc mắt một cái, ngồi trên sofa lật báo đọc.
Người Thi Trường Nhạc run rẩy, mũi đỏ bừng, xoay người lau lau mắt, mắng người quản gia đang muốn giúp cậu ta cầm hành lí, tự mình gian nan bưng cái vali quá khổ đi.
Không biết từ khi nào trong phòng Thi Trường An đã có một tờ giấy nhét dưới gối, trên mặt viết một hàng chữ: Tôi không thua, một lần cũng không, lần này tôi chỉ thua bởi chính bản thân mình thôi, anh đừng tự hào, tôi vẫn sẽ giành chiến thắng trở lại.
Một góc tờ giấy viết sẽ gặp lại, sau đó là dấu chấm than!, có thể thấy được sự tức tối và giận dữ lúc đó.
Thi Trường An híp mắt, cậu quá hiểu người em này của mình, tự phụ lâu rồi, muốn tranh muốn thắng, rất dễ bị chọc tức.
"Con không giải thích với ba một chút sao?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói, Thi Trường An cũng không cố tình giấu tờ giấy, cậu xốc chăn lên bước xuống giường, lấy trong ngăn kéo ra mái tóc giả màu nâu đội lên đầu chỉ vừa mọc vài cọng tóc ngắn.

Sự kiêu ngạo và thần khí ở giữa mày giống Thi Trường Nhạc như đúc, "Con đánh cược với Trường Nhạc."
Lục Thận Hành vừa nhìn thấy tóc giả đã hiểu ra mọi thứ, Thi Trường An trao đổi thân phận với Thi Trường Nhạc, cược xem ba có thể nhận ra được họ hay không.
Nhận không ra, Thi Trường An đi, nếu có thể nhận ra được, vậy người đi là Thi Trường Nhạc.
Mà Lục Thận Hành lúc trước một lần cũng chưa từng nhận ra.
Cuộc đánh cược này nếu theo quan điểm của người đứng xem, nếu chia thành mười phần, vậy Thi Trường Nhạc lấy toàn bộ, Thi Trường An một phần cũng không lấy được.
Nhưng ngoài dự đoán là, lúc này ánh mắt Lục Thận Hành nhìn Thi Trường Nhạc một lần đã có thể nhận ra.
Sở dĩ Thi Trường Nhạc không ngờ đến và tự tin mù quáng là do cậu ta không nhìn rõ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, hoặc là luôn né tránh, phủ nhận theo bản năng.

"Nếu con thua thì sao?" Lục Thận Hành nhướng mày.
"Con không nghĩ tới." Thi Trường An nghiêng đầu mở cửa tủ quần áo, "Ba, bây giờ con muốn thay quần áo."
"Ba biết." Lục Thận Hành ra hiệu bảo cậu tiếp tục.
"..." Thi Trường An cầm bộ quần áo tìm được đi vào toilet, cậu nhìn gương, đã ra viện mấy ngày rồi, vẫn không quen việc mình không có tóc.
Thi Trường An cong cong môi, chàng trai trong gương trên khóe mắt lông mày đều mang ý cười sung sướng.
Mùa hè năm nay, Thi Trường Nhạc được nhận vào trường cấp hai số một của thành phố lân cận, trong khi đó Thi Trường An vẫn học tại trường cấp hai trong thành phố.
Gió mùa khô nóng thổi đến, trong không khí không có một chút mát mẻ nào.
Thi Trường An bị cận thị, cũng không biết là do đọc truyện tranh hay xem phim hoạt hình, thị lực giảm đi rất nhiều, Lục Thận Hành mang cậu đi mua một chiếc kính gọng đen, nốt ruồi ở khóe mắt bị mặt kính che đậy trở nên mơ hồ.
"Ba, ba không thích con chơi dương cầm."
Một giai điệu nhẹ nhàng kết thúc, Thi Trường An buông nắp đàn dương cầm xuống, cậu dùng giọng khẳng định.

Mỗi khi cậu chơi đàn, vẻ mặt của ba sẽ trở nên kỳ lạ, không vui vẻ gì, cậu nhìn không thấu.
Lục Thận Hành hút điếu thuốc, "Con học môn văn hóa không tệ, ba hi vọng con không cần đi con đường âm nhạc này."
Tri Trường An sửng sốt, "Vì sao ạ?"
"Ba muốn thấy con làm giáo viên đứng trên bục giảng." Lục Thận Hành hất điếu thuốc lên gạt tàn, ngữ điệu chậm rãi, cố ý cường điệu thêm, "Giáo viên ngữ văn."
Thi Trường An mím môi, trầm mặc ngồi trên ghế.
Lục Thận Hành không chắc mình có thể thuyết phục được Thi Trường An hay không, từ mô tả trong sách và qua tiếp xúc hắn nhìn được Thi Trường An rất kiên trì với ước mơ này, không dễ dàng từ bỏ như vậy.
"Thiếu gia, Trường Nhạc tiểu thiếu gia chơi đua xe với người ta bị té ngã." Quản gia cân nhắc nói, "Hình như ngã không nhẹ."
Trong lòng ông thở dài, từ nhỏ đến lớn lòng hiếu thắng của tiểu thiếu gia rất lớn, không nhịn được khiêu khích hay châm ngòi, hiện tại thiếu gia cũng mặc kệ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Thận Hành chỉ nói bốn chữ, “Đưa đi bệnh viện.”
Thi Trường An và Thi Trường Nhạc một người im lặng một người hiếu động, anh trai có thể ôm một quyển sách ngồi một chỗ cả ngày, ngồi trước dương cầm hàng giờ liền, ước mơ trở thành nghệ sĩ dương cầm.
Em trai giống như bị chứng tăng động, thích các loại xe, thích nhất là đua xe, lớn lên muốn làm một tay đua, ở trên đường đua lao đi như bão táp.
Lục Thận Hành dập tắt tàn thuốc, nhiệm vụ của hắn là thay đổi cuộc đời bi thảm của Thi Trường An, sẽ không quấy nhiễu đến vận mệnh của Thi Trường Nhạc.
Nghe được câu trả lời xa cách lại lạnh nhạt, quản gia xoay người, có lẽ thiếu gia muốn rèn giữa tiểu thiếu gia, bỏ bớt thói xấu của cậu ấy.

Tin tức đầu đề buổi tối hôm đó làm Lục Thận Hành ăn cơm không xong.
Một xác hai mạng, hung thủ là phu nhân nhà giàu xuất thân hào môn, bức ảnh được chiếu lên, Thi Trường An kinh ngạc trong chớp mắt lại trở về như thường.
Trong ấn tượng của cậu, người dì cả này luôn ăn mặc trang điểm tinh xảo, hàng hiệu đắp người, kiêu ngạo lại ương ngạnh, thứ cậu thấy nhiều nhất là bộ dáng khắc nghiệt của người đó.
"Ba ơi?" Thi Trường An quay đầu.
"Ăn cơm đi.” Lục Thận Hành gắp một đũa đồ ăn để vào trong chén cậu.
Thi Trường An trong lòng đầy nghi ngờ, ba và dì cả là chị em ruột, dì xảy ra chuyện, liệu ba có ra mặt không?
Trong lòng Lục Thận Hành lại là cảnh tượng khác, hắn nhịn người phụ nữ kia quá lâu rồi, cũng chỉ vì hệ thống đã nhắc nhở không được gây ảnh hưởng đến vận mệnh của đối phương, nếu không nhiệm vụ sẽ thất bại.
Cho nên hắn nén giận, rốt cuộc cũng chờ được kết cục cuối cùng của người đàn bà này.
Những lời tường thuật rõ ràng rành mạch trên TV vẫn tiếp tục, người bị hại là một thiếu nữ vị thành niên sắp sinh.

Lục Thận Hành vừa ăn cơm vừa hồi tưởng cốt truyện, đó là thiếu nữ bị Lưu Đại Lương làm lớn bụng kia.
Thi Nhất Vĩ cho cô gái nọ một số tiền phá thai, nhưng cô ta lại không làm theo.

Bụng càng lúc càng lớn, cũng sắp sinh đến nơi.

Lần đâu tiên làm mẹ, cô vừa chờ mong vừa lo sợ, lén đến gặp Lưu Đại Lương, cha của đứa trẻ.
Bản thân Lưu Đại Lương là một đứa trẻ chưa lớn, đã quen được Thi Nhất Vĩ nuông chiều, còn chưa trưởng thành, gánh trách nhiệm còn không nổi nói chi đối mặt với nó.

Cậu ta sợ cô gái kia uy hiếp mình phanh phui mọi chuyện ra, như vậy sẽ bị người thân và bạn bè cười đến thối mũi.
Đầu óc bị các loại cảm xúc tiêu cực đè nén, Lưu Đại Lương phát sinh tranh chấp với cô gái nọ.

Trong lúc xô xát cô gái bị đẩy xuống ban công, tử vong tại chỗ, vong mất hai mạng.
Thi Nhất Vĩ thay con trai đứng ra nhận tội, thú nhận với cảnh sát.

Tính cách của bà cường thế ngang ngược, ba của Lưu Đại Lương chỉ có thể tìm được tôn nghiêm trên người của đàn bà khác, lúc ông bị cảnh sát mời đến, trên mặt là nét hờ hững như không liên quan đến tôi.
Vụ án gây chấn động lớn, sự tình còn chưa giải quyết xong Lục Thận Hành đã biết rõ tình tiết về sau.
Thi Trường An trở về phòng, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, cậu đánh điện thoại gọi lại.

Đầu bên kia vang lên tiếng loảng xoảng, sau đó là tiếng của Hoàng Quát, có chút hụt hơi.
"Ông đang ở đâu?"
"Đếm hàng trong kho." Hoàng Quát ngồi xổm trên mặt đất, di động kẹp giữa tai và bả vai, "Này, tôi nghe chuyện của dì cả ông rồi, việc này quá kỳ quái, tôi nghi là do anh họ Lưu Đại Lương của ông làm."
Thi Trường An nghe vậy, mắt nhìn về phía cửa, đứng dậy cầm điện thoại theo, "Chuyện này còn đang điều tra."
"Tôi biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không nói bậy với người ta đâu." Nâng cánh tay lau mồ hôi trên mặt, Hoàng Quát hừ hừ, “Thật không hiểu nổi con gái bây giờ nữa, mới mười mấy tuổi đã dám làm loạn với người khác, muốn tìm thì cũng phải tìm người nào có khả năng lại đáng tin cậy chút giống tôi đi chứ.

Lưu Đại Lương kia có ít tiền, nhân phẩm giẻ rách, chỉ dùng làm rắm.

Giờ thì tốt rồi, đi toi hai mạng."
Cậu cũng không hiểu xã hội dơ bẩn tăm tối này, chỉ cảm thấy phức tạp, Thi Trường An mở đèn bàn, chỉ khi được ánh sáng nhu hòa này chiếu đến mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
"Chắc Thi Trường Nhạc nó bị dọa cho khóc rồi." Hoàng Quát ném gói hành lên xe, bĩu môi nói: "Dì cả của ông tốt với nó như vậy, hận không thể phủng trong lòng bàn tay."
Không nói tiếp đề tài này, mắt Thi Trường An dừng trên đồng hồ báo thức, "Ngày nào ông cũng đều bận rộn như vậy sao?"
"À không, lúc thay ca thì đỡ hơn.

Tháng sau chú tôi về rồi, lúc đó anh đây đã thành người trong giang hồ (*) rồi, trong phim cũng y như thế."
(*) trong raw là "古惑仔" và vế sau nữa thì t nghĩ Hoàng Quát đang muốn đề cập đến phim Người trong giang hồ.
Hoàng Quát cười, “Tôi đi trước.

Ăn cơm tối xong lại nói chuyện với ông."
Cúp máy, Thi Trường An trải chăn nằm trên giường một lúc, không biết có phải do hình ảnh người phụ nữ nằm giữa bãi máu trên tin tức lúc ăn cơm vẫn luẩn quẩn trong đầu hay không, lần đầu tiên sự yên tĩnh của căn phòng làm cậu thấy hít thở không thông.
Thi Trường An lê dép lê xuống lầu hai, "Ba ơi, ba đã ngủ chưa?"
Trong phòng truyền ra giọng nói của Lục Thận Hành, "Ngủ rồi."
Ngập ngừng một chút, Thi Trường An đứng ở cửa sờ sờ cánh mũi, đỏ tai nói, "Đêm nay con ngủ với ba được không ạ?"
Lục Thận Hành nằm trên giường mắt mở thao láo, "Con vào đi."

Thi Trường An đẩy tay nắm cửa.

Cậu quờ quạng đi đến mép giường, đá dép nằm xuống.

Thiếu niên nép bên bìa giường, bị một cánh tay duỗi đến đưa vào vòng ôm ấm áp.
"Sợ à?" Lục Thận Hành ngửi mùi xà phòng thơm mát trên người đứa nhỏ, cánh tay siết chặn hơn, âm thanh trầm thấp khàn khàn mang theo nét buồn ngủ vang lên, "Có ba bảo vệ con rồi."
Thi Trường An nhìn chằm chằm khoảng không đen như mực, chìm vào giấc ngủ sâu trong tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ bên tai.
Ngày hôm sau Lục Thận Hành liền dắt Thi Trường An xuất ngoại, đây là vận mệnh của Thi Nhất Vĩ, hết thảy đều phải giữ y như trong cốt truyện, hắn tuyệt đối không thể vị cuốn vào.
Trên máy bay Thi Trường An nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, đem hết nghi hoặc của mình vùi dưới đáy lòng, không định đi hỏi.
Lục Thận Hành sờ sờ đầu Thi Trường An, “Ngủ đi, lúc con tỉnh lại mình sẽ đến nơi.”
Thi Trường An thực sự ngủ thiếp đi mất, lúc xuống máy bay cứ loạng chà loạng choạng.

Dù là thời tiết ẩm ướt, phong cảnh nơi đây hay những người mắt xanh tóc vàng đi lại đều làm cậu cảm thấy xa lạ.
Khi đến khách sạn đã đặt trước, Lục Thận Hành làm việc xong với lễ tân liền một tay kéo vali một tay nắm tay Thi Trường An đi vào thang máy.
Phòng rất lớn, ban công bài trí cũng rất thoải mái và nhàn nhã, đứng ở đó có thể thu hết cảnh biển bao la vào mắt.
Buổi sáng, Thi Trường An sờ đến quần của mình, ngón tay đụng phải một mảng vừa ẩm ướt vừa dính nhờn.

Sắc mặt cậu thay đổi lớn, từ kinh ngạc đến mê mang, cuối cùng là sợ hãi.
Cậu thực sự mơ thấy mình và ba ôm nhau làm chuyện đó,Thi Trường An lo lắng trốn về phía sau, lỡ như bị ba bắt được, chắc chắn sẽ cảm thấy cậu có bệnh.
"Con làm sao thế?" Lục Thận Hành bị động tĩnh kế bên người đánh thức, hắn duỗi tay ôm lấy thiếu niên, xoa nắn lên xuống vòng eo mảnh khảnh của Thi Trường An.
“Không...không có gì ạ.” Người Thi Trường An căng thẳng trong nháy mắt, tận lực giả đò làm vẻ trấn định, nhưng lại không có cách nào khống chế khuôn mặt đã biến thành quả táo đỏ của mình.
"Để ba nhìn xem." Lục Thần Hưng duỗi tay, khóe miệng câu lên, trêu đùa nói: "Em bé tè dầm rồi phải không nào?"
Thi Trường An kẹp chặt chăn bông, đốt ngón tay trắng bệch.
Lục Thận Hành dùng sức kéo mạnh ra.
- -------
Ở thế giới này LTH có mấy pha dirty talk cháy cực..

Bình Luận (0)
Comment