Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 93


Lầu hai bệnh viện Nam Sơn, phòng chờ bên ngoài khoa chỉnh hình, Mưu Vân ngồi trên ghế ngẩn người.

Ngày hôm qua vốn cô không định gây sự với Trần Dương, cô chỉ muốn bình tĩnh nói chuyện rõ ràng với đối phương mà thôi.
Không biết là làm sao, lại nổi giận khó hiểu đóng sầm cửa lại.
Mưu Vân thở dài, cô cảm thấy lòng dạ đàn ông cũng như mò kim đáy bể.

Nhìn không thấy, sờ không được, chỉ có thể đoán mò.
“Số 185, Mưu Vân, mời đến phòng khám số ba.”
Mưu Vân nhét điện thoại vào túi quần yếm, đứng lên đi vào phòng khám bệnh.

Cô nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi sau bàn làm việc, môi giật giật mấy cái.
Mi mày Trần Dương lạnh lùng, “Sao em đến đây?”
Mưu Vân nghe hắn xa cách như vậy liền giận sôi máu, “Trần Dương, anh có chuyện cứ việc nói thẳng, vòng vo tam quốc vậy là có ý gì?”
Trần Dương sinh ra cảm giác thất vọng, “Mưu Vân, khi nào em mới có thể để tâm chút đây?”
Hắn giương mắt, “Em còn giữ liên lạc với người đàn ông kia phải không?”
Mưu Vân sững người.
Lòng Trần Dương chùng xuống, hắn chỉ thử, lại có được đáp án.
“Đi ra ngoài.”
Mưu Vân bất động.
Bút máy trong tay Trần Dương ném mạnh lên mặt bàn, Mưu Vân kinh hãi run lên.
“Mưu Vân, đừng đùa anh.”
Hốc mắt Mưu Vân đỏ lên, cô không có.
Trần Dương phiền muộn rời khỏi ghế dựa, kéo Mưu Vân đi, xách cô ra ngoài, cửa đóng sầm lại.
Mưu Vân: “…”

Bị mấy ánh mắt đánh giá lia tới, cô cúi đầu, chạy chậm ra ngoài,mặt đỏ muốn nhỏ máu.

Kết quả không nhìn đường, đụng vào người khác.
“Rất xin lỗi.”
Nghe được giọng nói bên tai, Mưu Vân lập tức ngẩng đầu, “Nghiêm Thư?”
Cô nàng chớp chớp mắt, “Sao anh lại tới bệnh viện thế? Không khỏe chỗ nào?”
Nghiêm Thư xấu hổ đằng hắng, “Chân bị bong gân.”
Mưu Vân nghi hoặc nhìn chằm chằm Nghiêm Thư.

Bong gân chân, sao miệng anh lại rách thế?
Nghiêm Thư mím môi, chạm phải chỗ bị cắn, bên tai anh nóng lên, dòng nhiệt kia khuếch tán trong nháy mắt, bao phủ hết cả mặt lẫn cổ.
Mắt Mưu Vân trợn to, cứ như vừa thấy được một cảnh tượng không tưởng.

“Nghiêm Thư, anh đỏ mặt đấy à?”
Nghiêm Thư kiềm lại độ cong bên khóe miệng, “Không có.”
Mưu Vân trợn trắng mắt, rõ ràng là có, trong lòng cô nàng nói không nên lời là thứ cảm giác gì.

Người đàn ông này cả người cứ tản ra hương vị hạnh phúc.
Không phải bởi vì cô, mà là vì người khác.
“Nghiêm Thư… Có phải anh có…”
Mưu Vân ấp a ấp úng thình lình bị một giọng nói cắt ngang.
“Nghiêm Thư, tôi kêu anh chờ tôi, anh chạy lung tung cái gì?”
Mưu Vân quay đầu, sao chủ nhà của Nghiêm Thư cũng tới? Cô nhìn Nghiêm Thư kỳ lạ, thấy ánh mắt đối phương trốn tránh, rất không bình thường.
Liếc nhìn Mưu Vân, Lục Thận Hành nhíu mày, đưa quyển sổ trong tay qua.

“Đến sổ khám bệnh cũng không thèm lấy?”
Nghiêm Thư duỗi tay nhận lấy, không nói tiếng nào ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.
Chỉ mới hơn nửa giờ trước, Nghiêm Thư đứng dưới bậc thang, Lục Thận Hành đứng phía trên, cười nói: “Tôi cho anh quản.”
Sau đó ép anh vào góc tường, túm chặt cổ áo anh hôn môi.
Nghiêm Thư đẩy mạnh Lục Thận Hành ra, sau khi đẩy ra bản thân lại thấy mất mác, hối hận lạ thường.
Anh cuống quýt lên lầu, một không cẩn thận bị bong gân chân.
Kết quả là đến bệnh viện.
Mưu Vân mơ hồ cảm thấy không khí giữa hai người này rất quái dị, Nghiêm Thư như là đang trốn tránh cái gì đó.

“Anh lấy số của bác sĩ chuyên khoa* này?”
(*) Đại loại là khi khám bệnh ở TQ bệnh nhân sẽ chọn đăng ký lấy số khám bác sĩ tổng quát hoặc bác sĩ chuyên khoa, cái này t cũng không rành lắm, toàn đi lục baidu thôi.
Nghiêm Thư ừ một tiếng.
Mưu Vân nói thầm trong lòng, chắc là không phải Trần Dương nhỉ?
Cô giả vờ bâng quơ nói: “Có thể cho em xem đơn đăng ký của anh được không?”
Nghiêm Thư như là biết suy nghĩ của cô, “Là Trần Dương.”
Mưu Vân lộ vẻ xấu hổ.
Bạn trai cũ tới khám bệnh, chẩn trị cho anh chính là bạn trai đương nhiệm của cô.

Bây giờ Nghiêm Thư cực kỳ buồn bực, bác sĩ là mối tình đầu của bạn gái cũ mình còn đỡ, anh buồn bực chính là vì đứa nhỏ bên người.

Nếu là con gái, nụ hôn vừa rồi sẽ không làm anh tâm phiền ý loạn đến vậy.
Anh không phải gay.
Bị một đứa nhỏ cưỡng hôn, anh không lập tức đẩy ra, mà là chuyện qua vài phút sau.
Mưu Vân ở lại thì xấu hổ, không yên tâm nói, “Nghiêm Thư, em đi đây, đi về anh chú ý một chút, có việc thì gọi cho em.”
Cô nhìn Lục Thận Hành, “Cảm ơn cậu đã ở lại với Nghiêm Thư.”
Cứ như đứng ở lập trường của bạn gái vậy.

Mưu Vân nói xong cũng tự thấy ngại, cô nặn ra một nụ cười, “Em đi đây.”
Mưu Vân vừa đi, Lục Thận Hành và Nghiêm Thư cũng không nói chuyện.

Phòng chờ rất ồn ào, có mấy đứa nhỏ nhảy nhót trên ghế, nghịch phá không chịu yên.
Nghiêm Thư lớn lên xinh đẹp, khí chất nội liễm ngồi giữa một đống người thu hút không ít ánh mắt của phái nữ, ngay sau đó đã có người không kiềm chế được mom men đến gần.
“Chào anh, em muốn hỏi một chút, làm sao biết mình sẽ khám bệnh ở phòng nào thế?”
“Sẽ kêu tên.” Nghiêm Thư ra hiệu cho cô nàng nhìn, “Màn hình cũng sẽ hiện lên.”
Thiếu nữ kia mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Một lúc sau cô nàng lại hỏi: “Anh là người ở đâu thế? Dân bản địa sao?”
Nghiêm Thư đã quen bị quấy rầy, sau đó anh cự tuyệt.

Lục Thận Hành niết mũi, bực bội đứng dậy đi đến máy lọc nước rót nước uống.
Lúc trở về cầm theo một ly nước.
Thấy cái ly giấy dùng một lần kia đưa đến trước mặt mình, Nghiêm Thư lắc đầu, giọng thờ ơ: “Tôi không khát.”
Ly giấy có chút biến dạng, Lục Thận Hành ném thẳng vào thùng rác.
Không khí giữa bọn họ càng thêm ác liệt, náo động xung quanh không mảy may ảnh hưởng gì.
Lục Thận Hành lấy di động ra, gửi một tin nhắn.
Ngay sau đó di động trong túi Nghiêm Thư run lên, nhận được một cái tin nhắn.
Nội dung là: Lúc tôi hôn anh thấy ghê tởm sao?
Nghiêm Thư giống như là bị bỏng, đầu ngón tay run lên, vội vàng cất điện thoại đi, hơi thở có chút hỗn loạn.
Vết rách trên môi cứ như một công tắc lặp đi lặp lại, nhắc nhở anh về chuyện đã xảy ra.

Không biết qua bao lâu, máy gọi đến số Nghiêm Thư, anh kéo chân chậm rì rì đi đến phòng khám bệnh.

Một bàn tay duỗi ra từ phía sau đỡ lấy cánh tay anh, chia lấy một nửa trọng lượng.
Người Nghiêm Thư cứng đờ, mím môi.
Lục Thận Hành đưa anh vào, lại quay chân bước ra ngoài.
Nghiêm Thư và Trần Dương là tình địch sẽ chạm mặt nhau, nhưng không phải hiện tại, cốt truyện đã bị phá vỡ.
Cách một bàn làm việc, Trần Dương cực bình tĩnh, Nghiêm Thư cũng bình tĩnh.

Hai người không đánh một trận, cũng không võ mồm võ miệng, dựa theo quy trình cậu hỏi tôi đáp, kiểm tra kê thuốc rồi rời đi.
Một khắc trước khi Nghiêm Thư đóng cửa lại, Trần Dương nói: “Mấy năm nay tôi không ở đây, cô ấy thế nào?”
“Cậu có thể tự đi hỏi cô ấy.” Tay Nghiêm Thư dùng sức, cửa đóng lại.
Anh quay đầu, nhìn thấy đứa nhỏ kia dựa tường chờ mình.

Trong nhất thời có nhiều thứ tràn ra, đều là những thứ xa lạ đối với anh, xua đi không xong, dữ dội tụ lại trong người.
Mày Lục Thận Hành vẫn luôn thả lỏng, ánh mắt quan tâm nhìn Nghiêm Thư, “Có bị thương đến xương cốt không?”
Nghiêm Thư nói: “Không có.”
Hắn thấy đối phương thả lỏng lại, đôi mắt lóe lên.
Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giày dẫm lên mặt đất.

Lục Thận Hành đột nhiên vòng tới trước mặt Nghiêm Thư, nhấc mắt nhìn anh, ánh mắt thâm trầm.
Hỏi câu không nhận được trả lời: “Lúc tôi hôn anh thấy ghê tởm?”
Nghiêm Thư trầm mặc, Lục Thận Hành xoay người.
Tay hắn bị giữ chặt, người đàn ông khàn giọng nói: “Chúng ta…Thử hôn lại xem.”.

Bình Luận (0)
Comment