Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 98


Mưu Vân kết hôn với Trần Dương, 1% nhiệm vụ cuối cùng của Lục Thận Hành hoàn thành.

Hắn còn đang suy nghĩ xem sẽ từ biệt Nghiêm Thư thế nào, kết quả Nghiêm Thư lại rời đi trước không hề có báo trước.

Cũng giống mỗi lần hắn rời đi, như công tắc đèn phựt tắt.

Lục Thận Hành mang Tiểu Bạch và Tiểu Hắc về quê của Nghiêm Thư, giao hai đứa cho nhà Lý Tường.

Không còn chuyện gì khác, Lục Thận Hành trở lại thế giới giả tưởng, chuẩn bị nhận nhiệm vụ cuối cùng.

“Ting, Lục tiên sinh, ngài đã có thể về nhà.”
Lục Thận Hành nhất thời không kịp phản ứng, “Mày nói cái gì?”
Lời nói trong họng hắn còn chưa kịp thốt ra, ý thức đã đột nhiên nặng nề, như bị một cây búa nặng đập vào, lại tụ về từng chút một.

“Mợ, hình như mí mắt của anh họ vừa chuyển động.”
“Con trai? Con có nghe thấy mẹ nói không? Bác sĩ, bác sĩ, con trai tôi tỉnh lại—”
Lục Thận Hành bị lay tỉnh.

Hắn từ từ mở mắt, ánh vào trong mắt là bức tường trắng nhợt, khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của mẹ.

“Mẹ…” Giọng hắn khàn khàn vẩn đục.

Trần Phương kích động môi run lên: “Đây!”
Bà cuối xuống vuốt tóc Lục Thận Hành, mặt, đôi tay cũng khẽ run lên.

"Con trai, con dọa chết mẹ rồi.”
Cô gái trẻ lo lắng hỏi: “Bác sĩ, bây giờ cậu tôi thế nào rồi?”
“Kỳ tích.” Bác sĩ chủ trị nhìn người đàn ông trên giường bệnh, trong mắt mang nét chấn động mạnh mẽ.

Ông là người theo chủ nghĩa duy vật, chỉ có thể dùng từ kỳ tích để hình dung vì sao bệnh nhân này rơi vào trang thái hôn mê sâu trong thời gian dài, các cơ quan trong cơ thể lại không có bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào.

Giống như là đang nằm mơ, bây giờ đã tỉnh mộng.

Ông không thể nói mấy lời vả vào mặt như là thần linh phù hộ, hay là địa phủ không nhận được.

Phòng bệnh mới vừa an tĩnh một hồi, lại có tiếng bước chân láo nháo từ xa đến gần.

Lục Quốc Mậu từ công ty chạy tới chẳng quan tâm đến việc thở không ra hơi, ông trừng cặp mắt che kín nếp nhăn kia.

Lục Thận Hành chớp chớp mắt: “Ba.”
Cơ thể vững chắc của Lục Quốc Mậu run lên, nước mắt đầy mặt.

Ông nhìn về phía thiếu nữ đang khóc sướt mướt, “Vi Vi, con và bọn Thời Niên báo tin đi, giải thích tình cảnh một chút.” Bên phía họ hàng vẫn luôn ngóng tin, những tháng ngày gian nan rốt cuộc cũng đã qua.

“Vâng, con đi ngay.” Tề Vi Vi cầm di động đi ra ngoài.


Thấy bọn họ như vậy, Lục Thận Hành cũng khó chịu.

Không thể hiểu được bị cuốn vào thế giới giả thuyết, bây giờ lại không thể hiểu được đột nhiên quay trở lại.

Hắn đã đánh mất thứ mình muốn nhất.

“Ba, mẹ, con đã nằm bao lâu rồi?”
Trần Phương ngừng khóc, giơ tay lau nước mắt, “Hai năm.”
Hai năm? Đồng tử Lục Thận Hành khẽ co rụt.

Sao lại là thời gian dài như thế, không phải 222 nói chỉ qua một đêm thôi sao?
Hắn gọi trong lòng: “222? Có ở đó không?”
Không có hồi đáp.

Cảnh tượng này diễn ra hằng ngày, Lục Thận Hành nghi ngờ tinh thần của bản thân có vấn đề, vì vậy trước lúc xuất viện hắn đến khoa tâm thần.

Kết quả nên hỏi thì hỏi, các mục kiểm tra cũng đầy đủ.

“Anh rất khỏe mạnh.”
Khóe miệng Lục Thận Hành co rút, nhận sổ khám bệnh bác sĩ đưa cho.

Đầu ông bị nước vào à? Tôi đã ra cái nỗi này rồi, còn bảo khỏe mạnh.

Tới đón hắn không chỉ có Trần Phương và Lục Quốc Mậu, còn có một người phụ nữ xinh đẹp, thuộc vẻ đẹp cổ điển kiểu phương đông.

Mắt Lục Thận Hành giần giật, đẩy người phụ nữ đang muốn ôm hắn qua một bên.

“Trương Dao, chúng ta nói chuyện đi.”
Xưng hô xa cách này làm mặt Trương Dao ngẩn ra.

Trước kia toàn chỉ gọi cô là Dao Dao, có phải người đàn ông này đã biết chuyện gì đó rồi hay không?
Cô không biết khi nào đối phương sẽ tỉnh, hoặc là vĩnh viễn cứ ngủ như thế.

Trương Dao mím môi, sau lưng cô là một gia đình khốn cùng kéo chân.

Vì tiền, cô đồng ý với một tay sếp, ở bên gã một tháng, chỉ có một lần ấy.

Trần Phương tưởng hai người muốn thân mật, liền nói với Lục Quốc Mậu: “Bỏ đi, chuyện đó của Dao Dao cũng đừng nói cho con trai nghe, đỡ cho nó phải buồn.”
Bà vén tóc hai bên thái dương, thở dài: “Về rồi lại hỏi con, khi nào thì quyết chuyện kết hôn đây.”
Cô Trương Dao kia thật ra cũng không phải con dâu bà vừa ý, hoàn toàn không phù hợp với gia phong của Lục gia, nhưng chỉ là vì con trai bà thích.

Trong xe chật chội, trang sức sáu mặt khắc bình an nhẹ nhàng đong đưa, trong không khí có hương bạc hà nhàn nhạt.

Trương Dao kéo tay Lục Thận Hành, “Thận Hành, em rất nhớ anh.”

Cô vừa nói đã chủ động hôn Lục Thận Hành, bị một bàn tay cứng rắn chặn lại ở khoảng cách hai tấc.

“Trương Dao, chúng ta chia tay đi.”
Trương Dao không dám tin trừng lớn mắt, “Vì sao?”
Lục Thận Hành giương mắt nói: “Tôi không được.”
Đàn ông sẽ không dễ nói không được, một khi đã nói, vậy thì chính là thật sự không được.

Mặt Trương Dao hết xanh lại trắng, “Em không tin!”
Cô đỏ mắt, “Thận Hành, chắc chắn anh đang gạt em.”
Lục Thận Hành xoa thái dương, “Tôi thích người khác.” Hắn câu môi, “Là đàn ông.”
“Quả nhiên anh đang gạt em…” Trương Dao cười nói: “Trước khi anh hôn mê chúng ta còn rất tốt, tỉnh lại liền nói có người mình thích, chẳng lẽ anh thích ở trong mơ sao?”
Còn nói là đàn ông, làm sao có thể?
Vây quanh người đàn ông này đều là phụ nữ, từ trước đến nay cô chưa từng nghe nói đối phương có dính tới đàn ông.

Vẻ tươi cười trên mặt Trương Dao trở nên cứng đờ lúc nhìn thấy sự lạnh nhạt của Lục Thận Hành.

“Mỗi chữ bây giờ tôi nói đều là sự thật.” Ánh mắt Lục Thận Hành đen nhánh thâm trầm, gằn từng chữ một trần thuật: “Tôi yêu một người.”
Hắn nói trắng ra, cũng không kém phần tàn nhẫn: “Không phải cô.”
Đến giai đoạn này, mọi người đều đã là người trưởng thành, nếu lại đi trốn tránh, tự lừa mình dối người thì quả thật buồn cười.

Trương Dao không biết mình xuống xe thế nào.

Cô vừa đi vừa khóc, lớp trang điểm tỉ mỉ trước đó lem luốc, cứ như lệ quỷ.

Lục Thận Hành ngồi trên ghế da duỗi tay chống trán.

Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, hẳn là hắn sẽ kết hôn với Trương Dao, có một cái gia đình, có một đứa con của bọn họ.

Có thể là một cặp sinh đôi đáng yêu.

Bởi vì Trương Dao có một em trai song sinh, họ hàng cũng có mấy cặp sinh đôi.

Nhưng nhân sinh lại không có nếu như.

Lục Thận Hành thở hắt ra, người cũng chẳng có, còn yêu đương cái đéo.

Ngày mười ba hôm đó, Lục Quốc Mậu mở tiệc rượu mừng, người tới đều là đối tác làm ăn, bạn bè thân thích.

Lục Thận Hành là vai chính.

Hắn không dậy nổi nửa phần hứng thú, bưng ly rượu ngồi trên cầu thang, ánh mắt xuyên qua đèn chùm pha lê chói lọi, không biết đang nhìn cái gì.

Góc trái bên dưới cầu thang, một người đàn ông tây trang giày da sải bước đi đến.


Lục Thận Hành cười: “Anh.”
Thời Niên hơi ngẩng đầu, “Không giống cậu.”
Lục Thận Hành nhướng mày, “Trước kia em thế nào cơ?”
Thời Niên không đáp, nhìn qua một chỗ phía đại sảnh, mấy cô gái trẻ tuổi cười đùa, xinh đẹp động lòng người.

Lục Thận Hành nhún vai, “Ngán rồi.”
Hắn uống hai ngụm rượu, “Anh, sao Sở Dịch không tới?”
Sắc mặt không dậy nổi gợn sóng của Thời Niên xuất hiện một tia biến hóa, “Cậu ấy không có thời gian.”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Thận Hành thu về, chắc chắn lại cãi nhau rồi.

Tề Vi Vi cũng chạy tới, sợ hãi chào hỏi Thời Niên, quay đầu kéo Lục Thận Hành, “Anh họ, em có một bạn học cực kì sùng bái anh, đi, em giới thiệu cho anh làm quen.”
Lục Thận Hành không nhúc nhích, “Không đi.”
Tề Vi Vi: “…”
“Anh họ, không phải anh đã chia tay Trương Dao rồi sao?”
Lục Thận Hành nhấc mắt, liếc cô nàng một cái, “Anh họ em muốn làm người cô đơn.”
Tề Vi Vi nuốt ngụm nước miếng, quỷ mới tin.

Cô nghĩ nhất định là coi trọng ai rồi, còn đang suy xét xem xuống tay thế nào đây mà.

Sự bình tĩnh của Lục Thận Hành làm người xung quanh rụng rời*.

Từ nhỏ hắn đã là kiểu người chẳng biết quy luật nghĩa là cái thứ gì, bây giờ sống như một ông cụ, già trước tuổi.

(*) khúc này hơi khó diễn đạt, có gì về sau beta gánh nhe hehe.

Trần Phương lo lắng sốt ruột.

Sau khi con trai tỉnh lại thường xuyên ngẩn người, còn chia tay với Trương Dao, chẳng hề có chút đau khổ nào, giống như đổi thành một người khác vậy.

Bà lo lắng bị để lại di chứng gì đó, tiêu phí sức người sức của mời đến mấy vị chuyên gia y khoa và giáo sư trong ngoài nước, đều nói không làm sao.

“Lão Lục, đừng nói là bị cái gì bám vào người đấy nhé?” Trần Phương nghĩ nghĩ, “Không thì… Tôi đi tìm mấy vị tăng nhân trong chùa lớn xem thử.”
Lục Quốc Mậu đè lại văn kiện trên bàn, “Cái này nghe ở đâu ra!”
Trần Phương chột dạ, “Phát trên TV.”
Hai vợ chồng già ở trong thư phòng, đã qua 9 giờ, hai người bọn họ nói khô cả họng, vẫn không được kết quả gì.

Trận gió ngoài cửa sổ thổi qua, quỷ khóc sói gào.

Trong phòng trên lầu hai, Lục Thận Hành ngồi trên sô pha, điều khiển từ xa trong tay đã bấm đi bấm lại mấy lần.

Trong khung giờ vàng, không phải là phim truyền hình máu chó phun đầy đầu, thì cũng là chương trình thực tế la hét ầm ĩ.

Lúc Lục Thận Hành vừa muốn đi ngủ, giọng nói trong đầu vang lên, vẫn đột ngột như mọi khi.

“Ting, Lục tiên sinh, chào buổi tối.”
Lục Thận Hành có rất nhiều thứ muốn hỏi, hắn nhanh chóng chọn được một câu trong mớ suy nghĩ lung tung rối loạn đó.

“222, mỗi lần tao làm nhiệm vụ đều gặp được cùng một linh hồn, em ấy ở đâu?”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Thận Hành bất giác bắt đầu hút thuốc, mãi cho đến khi hắn châm hết một điếu thuốc giữa ngón tay, đầu lọc thuốc cũng cháy rụi.

Hắn chờ đợi đáp án.


“Ting, đó chỉ là một sợi ý niệm của ngài.”
Lục Thận Hành ngây ngẩn cả người.

“Có ý gì?”
“Lúc trước khi chúng ta đạt thành hiệp nghị, trong quá trình ký kết hiệp ước, nhiều tia ý niệm của ngài đã khuếch tán khắp nơi.

Có một sợi len lỏi tiến vào hệ thống chính bên trong hệ thống, đây là lần đầu tiên.”
“Lũ ý niệm kia phát triển kinh người, trong một đêm đã cắn nuốt năng lượng hệ thống chủ, hình thành một cá thể độc lập.”
“Mỗi khi Lục tiên sinh đến một thế giới, "nó" đều sẽ tồn tại.”
Lục Thận Hành kinh ngạc vẫn còn bất động.

Linh hồn kia có thành kính và ái mộ hết lòng với hắn, sở dĩ bởi vì người đó sinh ra đã là chính hắn.

Một hồi lâu, Lục Thận Hành nghe được tiếng của bản thân, đã mất đi âm điệu thường ngày, “Bây giờ em ấy ở đâu?"
“Như nãy đã nói.

Lục tiên sinh, ngài ở đâu, cậu ta ở đấy.”
Hơi thở Lục Thận Hành nặng nhọc lại gấp gáp, vậy thì rốt cuộc là ở đâu? Thế giới lớn như vậy, đã không còn nhiệm vụ, biển người mênh mông, làm sao tìm được?
“222, hẳn là tao còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành.” Vì tránh cho về sau lỡ như lại đột nhiên biến mất, hắn muốn biết rõ ràng nguyên nhân tại sao lại trở về sớm.

"Ting, mấy người bạn nhỏ của tại hạ quá bướng bỉnh, làm cho hệ thống bị tê liệt, cho nên nhiệm vụ của Lục tiên sinh mới có thể ngưng hẳn.” Âm thanh của hệ thống vẫn bất biến, “Chê cười rồi.”
Lục Thận Hành không hỏi lại, hắn nhanh chóng mở máy tính.

Lúc nhập vào những cái tên đó đầu ngón tay có chút run lên, mà kết quả lại không lý tưởng.

Một lát sau Lục Thận Hành gọi cho một người bạn, “Giúp tôi một chuyện gấp.”
Người ở đầu kia cười khẽ, “Lục thiếu có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Tìm vài người.” Lục Thận Hành nói: “Tân Lương, Thẩm Thành, Trình Tự, Thi Trường An, Ninh Khuyết, Ngô Nguyên, còn có…”
Hắn nói ra một cái tên cuối cùng, “Nghiêm Thư.”
“Nhiều như vậy?” Người kia hỏi: “Khi nào cần?”
Lục Thận Hành khắc chế nói: “Càng nhanh càng tốt.”
Người bạn kia của hắn có hiệu suất rất cao, chưa đến một giờ, Lục Thận Hành đã nắm được tư liệu của mọi người có tên như thế trên toàn thế giới.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thận Hành lái xe rời khỏi nhà, đến gặp người cách hắn gần nhất, tên Ngô Nguyên.

Lúc hắn tìm được người, đối phương đang ở văn phòng nói chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp.

Một khắc đối diện với ánh mắt kia, Lục Thận Hành biết không phải là người hắn muốn tìm.

Gần nửa tháng sau, tất cả mọi người trên giấy đều đã tìm được, tất cả đều không phải.

Lục Thận Hành không thể không làm lựa chọn thứ hai, tổ chức một buổi hội thảo mời ký giả đến.

Hắn đứng trước màn ảnh, câu môi với microphone, “Mời mọi người tới đây, là muốn kể một câu chuyện.”
Các nhà phóng viên của truyền thông lớn đều lộ ra ánh mắt tò mò.

“Năm Trường Nguyên thứ chín, đại tướng quân Thường Châu dẫn binh trấn thủ thành Tây Lang, địch quốc Khố Hợi…”
Lục Thận Hành kể những chuyện quá khứ đó một cách sống động.

Cách mấy dãy phố, một người đàn ông mặc áo gió đứng nơi đầu đường, y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn màn hình lớn ở phố đối diện..

Bình Luận (0)
Comment