Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 150

Trong phòng…

"Mẹ Vũ." Long Tịch Bảo nhẹ nhàng gọi.

"Ôi, làm sao vậy?" Phượng Vũ Mặc cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc cho người nào đó, thật đáng thương a, vừa đen vừa tím.

"Con muốn đi ra ngoài, có thể không?" Long Tịch Bảo lẳng lặng nhìn Phượng Vũ Mặc.

Phượng Vũ Mặc dừng một chút, cất thuốc mỡ lên đầu giường, xoa đầu của cô, "Dĩ nhiên có thể, nhưng là hứa với mẹ, nhất định phải quay trở lại, con có thể không quan tâm tới hai tiểu tử thối kia, nhưng là con không thể không để ý tới mẹ, con là thịt trong tim mẹ a."

Long Tịch Bảo nhìn vẻ mặt dịu dàng của mẹ, vành mắt hồng hồng, đột nhiên ôm bà thật chặt, "Mẹ Vũ, cám ơn mẹ, cám ơn mẹ đối với con tốt như vậy, cưng chiều con như vậy… con chỉ là đứa bé bị vứt bỏ, nhưng mẹ lại đối xử với con tốt như vậy, con rất yêu mẹ, con không biết phải báo đáp mẹ như thế nào."

Phượng Vũ Mặc đau lòng ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, "Cái gì mà đứa bé bị vứt bỏ, không nên nói lung tung, con là tiểu công chúa của cả nhà chúng ta, một mình nhận hết Vạn Thiên Sủng Ái."

Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, nức nở, không nói lời nào.

"Muốn đến chỗ mẹ Trúc của con ở một thời gian ngắn hay không?" Phượng Vũ Mặc nhẹ nhàng nói.

"Không… Con không muốn để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của con." Long Tịch Bảo ôm chặt Phượng Vũ Mặc, không muốn buông tay.

"Vậy con muốn đi nơi nào?" Phượng Vũ Mặc dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, an ủi cô.

"Con không biết… lát nữa con sẽ đi, chờ con tìm được nơi ổn định cuộc sống liền gọi điện thoại nói cho mẹ biết, sẽ không để cho mẹ lo lắng." Long Tịch Bảo khóc meo meo nói.

Phượng Vũ Mặc suy nghĩ một chút, dịu dàng nói: "Được, đừng khóc, ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, trên người có vật phòng thân chưa?"

"Có, yên tâm đi, mẹ Vũ, con là cô gái mạnh mẽ, con chính là nữ đệ tử tâm đắc của sư phụ Vũ mà." Long Tịch Bảo buông Phượng Vũ Mặc ra, bật cười.

Phượng Vũ Mặc đưa tay thay cô lau nước mắt trên mặt, khích lệ: "Tất nhiên, bảo bối của mẹ, học cái gì cũng đều giỏi."

Long Tịch Bảo cười hít mũi một cái, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ bằng lụa đen, sau đó đưa tay tháo đôi bông tai tinh xảo lóng lánh ánh đỏ trên lỗ tai xuống, thận trọng bỏ vào trong hộp, lưu luyến sờ sờ, cuối cùng nhắm mắt lại, đóng nắp hộp lại, nắm thật chặt cái hộp nhỏ, đặt nó lên vị trí trước ngực, bọn họ đã từng dịu dàng cẩn thận như thế giúp cô đeo đôi bông tai này lên, vẻ mặt cùng ánh mắt, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ rất rõ ràng…

(Vậy thì hứa với tụi anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được tháo nó xuống, được không?)

(Bởi vì nó là tín vật đính ước tụi anh tặng cho em, hứa với tụi anh, đeo nó, cùng tụi anh đi qua đời người dài đằng đẵng này, cho đến khi chết… Được không?)

Những lời yêu thương trước đó, lời nói còn văng vẳng bên tai nhưng cảnh còn người mất; bọn họ mệt mỏi, thất vọng rồi, cho nên cô chỉ đành buông tay, để cho bọn họ sống được tự do, sống được thanh thản dễ chịu. Không có cô, bọn họ cũng sẽ không mệt mỏi… càng sẽ không thất vọng… Anh Bác, anh Hiên, chúc các anh hạnh phúc, là thật lòng.

Mở mắt, Long Tịch Bảo khẽ cười đưa cái hộp cho Phượng Vũ Mặc, "Mẹ Vũ, cái này mẹ giúp con giao cho anh Hiên với anh Bác, thuận tiện giúp con nói tiếng xin lỗi."

Phượng Vũ Mặc nhận lấy cái hộp, nhìn dáng vẻ giả vờ kiên cường của cô, "Bảo bối, các con rốt cuộc là thế nào vậy?"

"Có thể không nói, được không?" Long Tịch Bảo khóe mắt ngấn lệ nhìn Phượng Vũ Mặc.

Phượng Vũ Mặc thở dài, gật đầu một cái: "Con không muốn nói thì không cần nói, khi nào thì đi?"

"Bây giờ." Long Tịch Bảo lau sạch nước mắt, nhẹ nhàng nói.

"Vậy được rồi, trên người có mang theo tiền chưa? Điện thoại di động? Vật phòng thân?" Phượng Vũ Mặc không yên lòng hỏi.

"Điện thoại di động cùng vật phòng thân con sẽ mang theo, về phần tiền… con sẽ không đem theo, con lớn như vậy cũng nên độc lập rồi, con có thể tự mình đi ra ngoài kiếm." Long Tịch Bảo khẽ cười gãi đầu một cái.

"Con muốn thoát khỏi quan hệ với Long gia sao? Cho nên không muốn dùng tiền của Long gia nữa?" Phượng Vũ Mặc không vui nhíu mày.

Long Tịch Bảo nhìn bà một chút, cúi đầu. . . . . .

"Con chờ mẹ." Phượng Vũ Mặc nhàn nhạt ném ra một câu, rồi đi ra khỏi phòng. Chỉ chốc lát sau, lại đi vào.

"Cầm đi, đây là thẻ tín dụng bí mật vô thời hạn mà cha của mẹ đã đưa cho mẹ, là tiền của Phượng gia, đây là quà sinh nhật 19 tuổi mẹ tặng trước cho con, không cho phép cự tuyệt, con nếu muốn đi, thì phải cầm lấy, nếu không mẹ không để cho con đi." Phượng Vũ Mặc nhét thẻ vào trong bàn tay nhỏ của Long Tịch Bảo.

Long Tịch Bảo nhìn vẻ mặt kiên định của bà, cười ngọt ngào hôn một cái lên mặt của bà: "Cám ơn mẹ, con sẽ quay trở về thăm mẹ."

Phượng Vũ Mặc xoa đầu của cô, cười đáp: "Đi đi, cẩn thận một chút, tìm được nơi ổn định liền gọi điện thoại nói cho mẹ biết."

"Dạ, vậy con đi đây, hẹn gặp lại." Long Tịch Bảo khẽ cười ôm Phượng Vũ Mặc, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái vali kéo lớn đã được thu xếp xong, xoay người đi ra ngoài.

Phượng Vũ Mặc nhìn theo bóng lưng của cô, thở dài… Bảo Bảo, bọn họ làm sao có thể thả con đi chứ, đoán chừng sẽ không kéo dài được đến mai, chúng ta liền lại có thể gặp mặt….
Bình Luận (0)
Comment