Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 160

Lúc Long Tịch Bảo tỉnh lại lần nữa phát hiện mình đang ở trong bồn tắm, Long Tịch Bác ôm cô, Long Tịch Hiên dùng sữa tắm xoa lên toàn thân của cô... Cảm giác đau nhức toàn thân khiến cô cau mày… 3P quả nhiên là việc cần thể lực… Sớm biết như thế này còn không bằng để bọn họ ăn hết sớm một chút … Lần này thì hay rồi… Dục vọng tích lũy lâu như vậy lập tức bộc phát ra… người gặp nạn còn không phải chính là cô sao… Thật là thiệt thòi a…

"Đã tỉnh rồi hả ?" Long Tịch Hiên khẽ cười lấy tay sờ cái mũi nhỏ của cô, kết quả một ít bọt sữa tắm liền dính lên trên chóp mũi, làm cho cô trông vô cùng dễ thương.

Long Tịch Bảo cau mày, meo meo nói: "Các anh kiếp trước là hòa thượng sao?" Thanh âm phát ra không ngọt ngào mềm mại giống như bình thường, ngược lại mang theo một chút khàn khàn. Không cần hoài nghi… đây là do ‘kêu la’ mà ra … Về phần ‘kêu la’ lúc nào … trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ…

Cặp sinh đôi nhìn cô, giật giật khóe miệng, không trả lời.

"Em muốn đánh răng..." Long Tịch Bảo meo meo nói.

Long Tịch Hiên đứng dậy, trần truồng nhảy ra khỏi bể tắm, đi lấy bàn chải đánh răng cùng cái ly cho ai đó…

Long Tịch Bảo nhìn thân thể hoàn mỹ không chút nào che giấu, không mảnh vải che thân của anh… bả vai dày rộng… cánh tay thon dài lại cường tráng, hông hẹp bền chắc, bắp đùi thẳng tắp… Chung quanh bởi vì khí nóng mà sinh ra hơi nước trắng xóa làm cho anh trông có vẻ hết sức hấp dẫn… Thật bất ngờ… cô chảy máu mũi…

Long Tịch Bác cúi đầu vừa thấy liền sợ hết hồn, vội vàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cho cô ngửa đầu lên, buồn cười thấp giọng khiển trách: "Sao lại không có tiền đồ như vậy… cũng không phải chưa từng thấy qua."

Long Tịch Bảo im lặng ngửa đầu nhìn anh, trong lòng buồn bực tới cực điểm…

Long Tịch Hiên trở lại liền nhìn thấy người nào đó ngước đầu lên, dưới mũi có hai vết máu… hơi sững sờ, đồ rửa mặt cầm trên tay đặt ở bên cạnh bồn tắm, cầm khăn lông bên cạnh lên đặt lên lỗ mũi của cô, nhíu mày kiếm nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Đang yên lành sao lại chảy máu mũi, em có phải lén ăn quá nhiều đồ ăn nóng hay không?"

Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, lắc đầu….

"Đừng động." Long Tịch Hiên thấp giọng khiển trách.

Long Tịch Bảo uất ức dẹt đôi môi đỏ mọng, không lên tiếng.

Long Tịch Bác nhẹ nhàng nhéo lỗ tai của cô, nhạo báng : "Em có phải ‘hơi nóng’ hay không? Có cần tụi anh diệt ‘hỏa’ cho em không?"

Da mặt dày chắn gió che mưa đỡ đạn của Long Tịch Bảo, bỗng đỏ lên, một đôi mắt to mê người không biết nên nhìn về nơi nào…

Long Tịch Hiên nghe vậy, nhìn nét mặt của cô một chút, nhất thời lộ ra một nụ cười thấu hiểu: "Bảo Bảo, em không phải là…"

"Điều này có thể trách em sao? ! Đây là dấu hiệu Hormone phái nữ bộc phát, các anh không phải phụ nữ nên các anh sẽ không hiểu, đây là ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn, biết không?" Long Tịch Bảo lớn tiếng cắt đứt lời mà Long Tịch Hiên sắp sửa nói ra, rống đến mức vang dội.

"Được được được, là ngoài ý muốn… ngoài ý muốn, trước tiên phải ngăn máu mũi của em chảy đã, cái người dở hơi này." Long Tịch Hiên khẽ cười an ủi cô.

Long Tịch Bảo dùng sức nhéo bắp đùi của Long Tịch Bác: "Không được cười."

Long Tịch Bác bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, cười nhẹ: "Làm gì thế? Cười cũng không được sao? Em cũng quá bá đạo nha."

Long Tịch Bảo ăn vạ lấy tay đập nước, lớn tiếng: "Anh cười, em liền tiếp tục chảy máu mũi, để cho em chảy máu quá nhiều tới chết đi." Nói xong gạt tay của Long Tịch Hiên ra, muốn đứng dậy.

Long Tịch Bác giữ chặt eo thon nhỏ của cô, không để cho cô động đậy: "Em… cô nhóc xấu tính này, ngồi đàng hoàng, còn nghịch ngợm liền xử lý em."

Long Tịch Bảo nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt không phục.

"Được rồi Bảo Bảo, không cười em nữa." Long Tịch Hiên vẻ mặt chân thành nhìn cô, thuận tay đem khăn lông lại che lên cái mũi của cô.

Một lúc sau, Long Tịch Hiên lấy khăn lông ra, xác định người nào đó ngừng chảy máu mũi rồi, toét miệng, nở nụ cười…

"Các anh... " Long Tịch Bảo nhìn cặp sinh đôi đang cười đến vui vẻ, trong lòng vừa nóng vừa giận… Đúng vào lúc này, một bộ phận trên thân thể người nào đó phát ra một tràng tiếng kêu rất quái dị… ‘ùng ục… ùng ục… ùng ục…’

Lần này cặp sinh đôi không cười nữa, nhìn nơi phát ra âm thanh, bắt đầu nhanh chóng giúp người nào đó rửa mặt . Long Tịch Bác ôm cô từ trên đùi xuống, để cô ngồi vào trong bồn tắm.

Long Tịch Hiên lấy kem đánh răng lên bàn chải đánh răng rồi bỏ vào trong miệng cô, giúp cô đánh răng, Long Tịch Bác đổ một ít dầu gội đầu xoa lên mái tóc của cô, giúp cô gội đầu… Động tác của hai người liền mạch lưu loát, vô cùng thuần thục.

Long Tịch Bảo sờ sờ bụng của mình, có chút đỏ mặt, cô đói bụng rồi…

Đánh răng xong, Long Tịch Hiên tranh thủ lúc Long Tịch Bác giúp cô gội đầu, cầm lấy lọ tinh dầu bên cạnh bồn tắm, đổ một ít lên tay, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, xoa bóp đến đâu cũng đều khiến người nào đó thoải mái rên rỉ…

"Ưm… Chính là chỗ đó, rất mỏi nha… A… Nhẹ một chút… Ưm… Có thể dùng sức thêm chút nữa… Thật thoải mái nha… Ưm… anh Hiên, anh thật giỏi..." Long Tịch Bảo không nhịn được rên rỉ, vì sự đụng chạm thân mật không ngừng của bọn họ.

"Im miệng… Em còn muốn ăn cơm hay không a!" Long Tịch Bác không chịu được quát…

Long Tịch Bảo ngẩn người, chưa kịp phản ứng, quay đầu ngơ ngác nhìn Long Tịch Bác…

Long Tịch Bác ôm chặt cơ thể của cô, ‘vật thể’ nóng bỏng cứng rắn liền tiếp xúc thân mật với cô…

Long Tịch Bảo theo bản năng cúi đầu nhìn về phía bộ vị trọng điểm của Long Tịch Hiên… Quả nhiên cũng đang đứng thẳng…

"Em… muốn ăn cơm…." Long Tịch Bảo ngập ngừng nói.

"Muốn ăn cơm thì im miệng." Long Tịch Bác nhỏ giọng nói, buông thân thể của cô ra, tiếp tục giúp cô gội đầu…

Long Tịch Bảo thở phào nhẹ nhõm nhìn bọn họ một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào… Bọn họ… yêu thương cô vậy đấy…
Bình Luận (0)
Comment