Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 33

"Chuyện Long Tịch Bảo bị đánh tại sao cô không có nói cho tôi biết?" gã đàn ông lạnh lùng hỏi, mắt phượng tà mị nhìn chằm chằm rượu đỏ trong tay, khiến cho cả người anh lộ ra một cỗ tà khí, quyến rũ người rơi vào.

"Tôi cho rằng chuyện này không quan trọng, cho nên không nói." Cô gái tóc tím cung kính nói.

"Vậy cô cho rằng cái gì mới quan trọng?" gã đàn ông giọng nói lạnh lùng như cũ, mắt nhìn cũng không nhìn cô gái tóc tím.

"Tôi " cô gái tóc tím cúi đầu, trong mắt đẹp thoáng qua vẻ đau thương.

"Có quan trọng hay không không phải do cô quyết định, tôi muốn biết tất cả hành động ở Long gia, Nguyệt, cũng biết tánh khí của tôi, nếu có lần sau nữa, cô không cần trở về." Gã đàn ông cuối cùng cũng đem ánh mắt từ rượu đỏ dời đi, chuyển tới trên người cô gái trước mắt, lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm.

Cô gái cúi thấp đầu, khiến cho gã không nhìn thấy nét mặt của cô, nhẹ nhàng trở lại: "Vâng chủ nhân."

"Cô ấy có khỏe không?" Gã nhẹ nhàng hỏi, ngay cả mình cũng không có phát giác, trong những lời này hiển nhiên nhiều hơn một ít nhu tình.

"Cô ta mới leo xuống từ cửa sổ, kết quả bị Long Tịch Bác phát hiện, đánh một trận, sau đó bị Long Tịch Hiên ôm trở về phòng."

"Leo xuống? Phòng cô ấy không phải ở tại lầu ba sao? Cái khu nhà cấp cao cao như vậy, thế nào bò xuống?" chàng trai nghi ngờ hỏi.

"À hình như con bé dùng dải lụa múa để trèo xuống, sau đó "

Không đợi cô gái nói xong, chỉ thấy chàng trai kích động, cầm ly thủy tinh trong tay ném xuống mặt đất, hét lớn một tiếng: "Nghịch ngợm!"

Cô gái nhìn dáng vẻ anh kích động, cô đơn giật giật khóe miệng, nhàn nhạt cười cười

"Sau đó thì sao, sao Long Tịch Bác phát hiện ra?" Chàng trai tựa hồ phát hiện thất thố của mình, hít một hơi, tiếp tục hỏi.

"Là tôi thông báo cho anh ta." Cô gái đáp lời.

"Cô? Tại sao?" Chàng trai chăm chú nhìn chằm chằm cô gái, lạnh giọng hỏi.

"Vì khích bác quan hệ giữa bọn họ."

Chàng trai nhìn cô gái một chút. Đúng vậy sao anh quên mất anh tựa hồ quên anh làm tất cả đều có mục đích.

Đối với cô ấy chẳng qua là lợi dụng mà thôi lúc nào thì anh quên cô chỉ là một con cờ của anh rốt cuộc.

Là lúc nào bắt đầu thì...

"Nói tiếp."

"Khi Long Tịch Bác chạy tới, Long Tịch Bảo đang cách mặt đất hơn 2m, nhìn bộ dáng của cô, hình như sợi dây ngắn, mà cô ấy chuẩn bị nhảy xuống, kết quả bị Long Tịch Bác làm giật mình, liền trực tiếp té xuống. Là Long Tịch Bác đón lấy, sau lại đánh cô trước mặt tất cả người giúp việc, mang cô trở về phòng."

"Té?! Có bị thương không?" Chàng trai lớn tiếng hỏi giọng nói kích động khiến cô gái tóc tím sợ hết hồn.

Sửng sốt một chút, chậm rãi nói: "Bị trẹo chân, quản gia Lý đêm thuốc vào phòng."

Con bé chết tiệt này chưa từng thấy qua cái thiên kim nhà giàu nào lại ngịch ngợm giống như cô vậy lần sau, anh mà nhìn thấy cô, nhất định sẽ xử cô đẹp chuyện nguy hiểm như vậy, nên khen lá gan cô lớn nhỉ

Cô gái tóc tím nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của chàng trai: "Chủ nhân, không có việc gì nữa, tôi về trước đây."

Gã phất phất tay: "Trở về đi."

Cô gái yên lặng đi ra ngoài Long Tịch Bảo đến tột cùng cô có sức quyến rũ gì, ngay cả núi băng cũng có thể hòa tan?

>>>>>>>>>>>>>

Long Tịch Bảo núp trong phòng tắm, mặc cho cặp sinh đôi phía ngoài hết lừa gạt, đến uy hiếp, đều không mở cửa.

"Bảo Bảo, ra ngoài, thuốc này rất mát, không đau." Long Tịch Hiên dịu dàng nhẹ giọng dụ dỗ.

Bà Lý vừa lấy thuốc cao đến, cô liền lấy cớ nói muốn đi vệ sinh, kết quả đem mình khóa trong phòng tắm, chết sống không chịu mở cửa.

"Không em không cần" Long Tịch Bảo hét lên, tưởng cô ngu à, cô dĩ nhiên biết thuốc bôi trên chân không đau, nhưng phối hợp với kiểu ‘xoa bóp’ của Long Tịch Bác, cái đó không gọi là đau mà gọi là vô cùng đau từ nhỏ bất kể khi cô luyện võ bị thương, hay cô bướng bỉnh dập đầu rách máu ứ đọng, đều là một mình Long Tịch Bác dàn xếp cái bàn tay ác độc kia cô thật là sợ chết.

" Long Tịch Bảo, em đi ra cho anh, sợ cái gì, ra ngoài." Long Tịch Bác dùng sức gõ cửa, giọng nói đã bắt đầu không kiên nhẫn.

"Em không cần chút vết thương nhỏ không cần thoa thuốc, hai ngày nữa thì nó tự khỏi thôi" Long Tịch Bảo lớn tiếng trở lại.

"Không được, Bảo Bảo ngoan, nghe lời, ra ngoài được không? Chờ em khỏe lại, chúng ta dẫn em đi ăn kem."

Long Tịch Hiên lấy thức ăn dụ dỗ.

"Không cần "

"Em ra hay không, em mà không phải ra ngoài là anh cạy cửa, lúc đó, hậu quả tự em biết." Long Tịch Bác uy hiếp nói

Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút: "Em có thể ra ngoài nhưng mà anh không được làm đau em đấy."

"Có thể."

"Em còn muốn ăn kem."

"Có thể."

"Em còn muốn đến khu vui chơi."

"Có thể."

"Em không bị cấm túc?"

"Có thể."

"Ngày mai cho em ăn mì ăn liền?"

Bên ngoài trầm mặc một chút : "Có thể."

"Cho em trở về trường học đi học?"

"Không được!" giọng nói kiên định.

Long Tịch Bảo chu chu môi, cũng biết bọn họ sẽ không đồng ý, sau đó tâm bất cam tình bất nguyện mở cửa.

Cô vừa mới mở ra cửa, Long Tịch Hiên liền ôm lấy cô, ngồi trên giường, cô khẩn trương vùi trong ngực Long Tịch Hiên, mà Long Tịch Hiên dùng hai tay ôm chặt eo thon nhỏ từ phía sau cô, không để cho cô lộn xộn.

Long Tịch Bác lộ ra một nụ cười tà ác, đứng cạnh chân cô, nhẹ nhàng mở ra lọ cao, nặn ra một chút, sau đó

"A!!!!!!"

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong phòng của tiểu công chúa Long gia truyền ra người hầu không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa sổ trong lòng mặc niệm a di đà Phật, đứa bé đáng thương

Long Tịch Bảo một vốc nước mũi, một mớ nước mắt nhìn Long Tịch Bác không nói lời nào.

Long Tịch Bác nhìn ánh mắt tố cáo của cô một chút, cười vuốt vuốt đầu của cô: "Không đau, có đúng không?"

Long Tịch Bảo ác ngoan liếc mắt nức nở rầu rĩ trở lại: "Không phải là đau mà là rất đau! Tên lường gạt"

Vẻ mặt Long Tịch Bác kinh ngạc: "Có thật không? Lần sau anh sẽ chú ý một chút."

Long Tịch Bảo nức nở mấy cái, dúi đầu vào trong ngực Long Tịch Hiên, buồn bực không lên tiếng.

Long Tịch Hiên liếc mắt nhìn anh của mình sau đó vỗ nhẹ cô gái đang nức nở, dịu dàng an ủi: "Được rồi, đừng khóc, lập tức không đau."

" Các anh bắt nạt em." Long Tịch Bảo nghẹn ngào kháng nghị đến.

"Bọn anh bảo em leo cửa sổ sao? Em còn có mặt mũi nói chuyện lớn như thế, không phân biệt được nặng nhẹ, đáng đời, ai bảo?" Long Tịch Bác đùa cợt nhìn Long Tịch Bảo như con méo con đáng yêu, lạnh lùng nói.

"Ô ô anh Hiên anh nhìn anh Bác kìa" Long Tịch Bảo meo meo kêu lên.

: "Anh ấy nói không sai mà lần sau không được như vậy, biết không?" Long Tịch Hiên hiển nhiên đứng chung một chiến tuyến với Long Tịch Bác, dĩ nhiên đã là ‘chiến hữu’ nhiều năm

"Anh các anh các anh lại bắt nạt em em muốn méc cha mẹ " Long Tịch Bảo giận, khóc lên.

"Em méc đi, đến anh còn không tìm được bọn họ, chờ khi em tìm được bọn họ thì nói cho anh biết một tiếng." Long Tịch Bác lành lạnh nói.

"Anh em ô ô " Long Tịch Bảo tức giận nhìn bộ mặt thoải mái của Long Tịch Bác, không còn cách nào khác, nắm chặt quả đấm nhỏ, hung hăng đấm lên giường lớn mềm mại cho hả giận.

Long Tịch Bác buồn cười nhìn cô tức giận, ôm lấy cô, lau nước mắt của cô, véo nhẹ cái mũi, nhẹ giọng nói: “Được rồi, được rồi, ngoan đi, đừng giận nữa, hôm nay ngủ một giấc cho ngon, ngày mai sẽ dẫn em đi ăn kem, ăn mì ăn liền, có được không?"

Long Tịch Bảo hít hít cái mũi nhỏ: "Em muốn ăn hai phần kem."

"Có thể. Nhưng mì ăn liền chỉ cho ăn một chén."

"Đồng ý!" Long Tịch Bảo phóng khoáng hô

Long Tịch Bảo hôn một cái lên gương mặt của cô, nhìn về phía Long Tịch Hiên, rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Bình Luận (0)
Comment