Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 49

Long Tịch Bảo tự nhiên nói xong, càng nói càng kích động, càng nói càng hăng say, một chút cũng không phát hiện ánh mắt sinh đôi khác thường.

“Các anh thật khiến em không thể an lòng nổi, thiệt là... các anh có biết hay không.... Ặc”

Long Tịch Bác nhẹ nhàng nắm cổ tay trái của cô, đưa đến trước mắt, thành công ngăn cản người kia la lớn.

Long Tịch Bảo nhìn ngón tay mình bị quấn băng, thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng kéo ra một nụ cười đáng yêu, meo meo: “Thôi, lần này em liền tha thứ các anh, lần sau cẩn thận một chút, thân thể là do cha mẹ sinh ra, em phải chăm sóc các anh thay mẹ mới được, như vậy đi, em về phòng trước đây, các anh ăn từ từ nhá.”

Nói xong, lưu loát nhảy xuống đùi Long Tịch Bác, bước đi, bước đi, nỗ lực bước đi.

Long Tịch Bác kéo lấy cổ tay Long Tịch Bảo, nhìn bộ dạng cô vùng vẫy giãy chết, tà ác nở ra một nụ cười: “Tịch nhi bảo bối, em đi đâu vậy? Không ăn cơm à?”

Long Tịch Bảo không khỏi lạnh run một cái, Tịch nhi bảo bối... thật là đáng sợ, cô chấp nhận quay đầu lại nhìn Long Tịch Bác, không nói lời nào.

“Em muốn nhận tội trong vui vẻ hay muốn chịu tội trong đau đớn?” Long Tịch Bác nhẹ nhàng kéo, ôm cô vào lòng.

Long Tịch Bảo buồn buồn quyệt miệng nhỏ, trong lòng đang giao chiến, nói dối hay nói thật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nói dối và kháng cự sẽ bị nghiêm trị, ở nhà mà tu dưỡng tiếp!

Sặc, cô từng có vết xe đổ, lỗi lần đầu là do không biết, lỗi hai lần là ngu xuẩn, lỗi ba lần chính là ngu ngốc, ngu xuẩn ư, cô không muốn.

Thôi thì thẳng thắn đi, dầu gì cũng là vì bảo vệ cam kết với bọn họ mà, không lý do gì bọn họ có thể tức giận mình.

“Em nghĩ xong chưa, chuẩn bị nói dối thế nào?” Long Tịch Bác cười lạnh nhìn vẻ mặt trong trầm tư phong phú của Long Tịch Bảo, trầm giọng hỏi.

“Em còn chưa nghĩ ra, anh chờ một chút! Đừng thúc giục.” Long Tịch Bảo theo bản năng nói, tay còn không bình tĩnh giơ giơ. Không khí trầm mặc...

Phục hồi tinh thần lại, Long Tịch Bảo hận không thể tát một cái nát miệng mình luôn, nhìn sắc mặt rõ ràng sắp bộc phát của Long Tịch Bác một chút, sợ hãi mà nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt trở về “Em cứ nói đi?”

Long Tịch Bảo bị dáng vẻ anh lạnh lùng hù dọa, mắt to đáng thương nhìn anh, không dám nói lời nào.

Long Tịch Hiên vỗ vỗ bả vai Long Tịch Bác, đem Long Tịch Bảo ôm từ trên đùi anh đến đùi mình, vuốt nhẹ tóc dài của cô, nhẹ giọng: “Sao tay bị thương vậy?”

Bảo Bảo, anh Hiên cho em một quả cơ hội, ngàn vạn lần đừng nói dối với bọn anh, ngàn vạn lần không được...

Long Tịch Bảo nhìn Long Tịch Hiên một chút, bất cứ giá nào...”Dao thái cắt trúng.”

Long Tịch Bác gắt gao nhìn chằm chằm cô”Em đã đáp ứng chúng ta cái gì?”

“Đáp ứng các anh là cả đời này chỉ làm món ăn cho các anh ăn... nhưng em đâu làm trái lời hứa, thật sự là em không nấu cơm cho anh Thiên ăn, em thề đấy.” Long Tịch Bảo sợ hãi đáp.

“Tay em bị thương nên mới không làm cho gã ăn, nếu không bị thương thì sao?” Long Tịch Bác biết rõ còn hỏi, anh biết cô là vì bảo vệ lời hứa với bọn họ mới không tiếc thương tổn đến mình, điều này làm cho anh vui vẻ cực kì.

Vui vẻ vì cô ngoan ngoãn để lời nói của bọn họ trong lòng, trêu tức cô là tại sao không trực tiếp từ chối Doãn Thiên mà lựa chọn thương tổn mình.

“Không phải như thế, em cố ý cắt tay mình.” Long Tịch Bảo quýnh, bật thốt nên lời. Lời vừa ra khỏi miệng, quả nhiên, không khí lại giảm vài phần...

Cặp sinh đôi không nói, chẳng qua là lẳng lặng nhìn Long Tịch Bảo, mặt không chút thay đổi khiến người ta đoán không ra ý nghĩ của bọn họ.

Long Tịch Bảo cắn cắn môi dưới, thôi, đã như vậy thì không bằng nói ra tất cả.

“Là như vậy, anh Thiên muốn ăn món ăn em làm, mà em lại không đành lòng từ chối, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngoài mặt thì đồng ý, sau đó... lúc thái thức ăn cố ý cắt thương tay mình, quả nhiên, anh ấy không có ý bảo em làm món ăn nữa, chuyện.. chính là như vậy, em sai lầm, về sau em không dám nữa.” Long Tịch Bảo nói xong, đáng thương dùng hai tiểu móng vuốt nắm lấy vành tai mượt mà đáng yêu của mình, bộ dạng điềm đạm đáng yêu hết sức dí dỏm.

Anh không phải đang giận cô, mà là đau lòng, trong lòng Long Tịch Hiên nghĩ.

Long Tịch Bác nhìn Long Tịch Bảo, không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Long Tịch Bảo vội vàng đáng thương meo meo nói tiếp: “Nhưng em làm thế cũng vì các anh mà, nói lời giữ lời, đem chữ tín quý trọng hơn sinh mạng, đối với phái nữ đó là điều cực kì đáng tuyên dương, các anh nói có đúng hay không? Hơn nữa, từ nhỏ các anh đã dạy em, đã hứa làm chuyện gì thì phải làm được chuyện đó bằng bất cứ giá nào, các anh xem, các anh dạy dỗ em tốt thế cơ mà, vì một chữ tín mà đem thân thể mình bán đứng, dũng cảm dùng thân thể mình để sát lưỡi dao, điều này cần có bao nhiêu dũng khí chứ, loại tinh thần này, loại khí phách này, chẳng lẽ các anh không tự hào sao, em..”

“Đủ rồi, em câm miệng đi.” Long Tịch Bác không chịu được hô to.

Long Tịch Bảo tuân lệnh, vội vàng ngậm cái miệng lảm nhảm lại, ủy khuất nhìn Long Tịch Bác, cũng may, cũng may, anh nói ra thì tốt rồi, chứng minh anh còn chưa đến nỗi giận tới cực điểm.
Bình Luận (0)
Comment