Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 63

Edit: Fedfan

"Bàng Đô Đô." Sau khi Hắc ác ma đi về thì đến lượt cha Cổn Cổn lên tiếng.

"Có mặt, ông xã đại nhân có gì muốn sai bảo? Khát sao? Đói bụng sao? Mệt mỏi sao? Muốn ngủ rồi sao?" Bàng Đô Đô cười meo meo trả lời, rất đáng yêu, một chút cũng không giống một người phụ nữ đã sinh con.

Chỉ thấy cha Cổn Cổn hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Về nhà.", sau đó dắt tay Bàng Đô Đô đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của cặp sinh đôi.

Ai ôi… bác trai chính là tòa băng sơn a, Cổn Cổn đáng thương, khi còn bé có người cha là núi băng, sau khi lớn lên lại có ông xã biến thái… đứa bé đáng thương… mệnh thật khổ a… Long Tịch Bảo lắc đầu.

"Em lắc đầu cái gì?" Long Tịch Bác nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì." Long Tịch Bảo trả lời.

"A! ~~~ đúng rồi…" Long Tịch Bảo đột nhiên kêu to.

"Sao vậy?" Cặp sinh đôi bị hoảng sợ, liền vội vàng hỏi.

"Các anh sao lại không mang bánh ngọt ra chiêu đãi bạn tốt của em chứ? Thật không có lễ phép! Nhanh lấy ra đây đi." Long Tịch Bảo biểu tình các anh thật không có đạo lý nói.

Cặp sinh đôi nhìn Long Tịch Bảo…

Long Tịch Bảo nghiêm trang nói: "Mặc dù họ đi rồi, nhưng mà căn cứ vào đạo lý phải lấy lễ đối đãi với người khác mà cha Tịch đã giáo dục chúng ta từ nhỏ, các anh lấy điểm tâm ra đi, em ăn giúp họ, không phải là em muốn ăn nha, em là vì bù đắp cho sai lầm của các anh, xem em yêu các anh nhiều như vậy, vậy thì mang tới một cốc kem, một khối bánh ngọt, thêm một gói khoai tây chiên cùng một gói thịt bò khô, tạm thời là như vậy, đi đi."

Hai anh em sinh đôi liếc nhau một cái, âm hiểm cười đi tới chỗ Long Tịch Bảo.

"Anh… các anh muốn làm gì…" Long Tịch Bảo bị hai người ép sát lui về phía sau từng bước.

"Anh mời em ăn ‘hạt dẻ rang’", Long Tịch Bác nói, vừa nói còn vừa cong ngón tay thon dài của mình lắc lắc trước mặt người nào đó.

"Anh mời em ăn ‘kem cốc’", Long Tịch Hiên nói, tiếp đó vươn bàn tay hình dáng hoàn mĩ quơ quơ trước mặt người nào đó.

"Không… không cần, hệ tiêu hoá của em rất tốt, ăn vào cũng sẽ biến thành rác rưởi tống ra ngoài, không cần lãng phí lương thực quốc gia rồi, em muốn làm vệ sĩ nhỏ bảo vệ môi trường… các anh muốn làm gì… không nên tới đây… cứu mạng a….."

Người nào đó hy sinh oanh liệt….

"Ha ha, đừng có dùng tay làm lạnh em, a… không cần cù em, nhột quá… ha ha… không chơi nữa… các anh ức hiếp người."

Long Tịch Bảo tránh trái tránh phải ma trảo của cặp sanh đôi, chơi đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng dễ thương.

"Còn ăn hay không hả?" Hai người miệng đồng thanh cười hỏi.

"Không ăn, không ăn, ăn nữa sẽ bài tiết ra a!" Long Tịch Bảo kêu lớn.

Hai người kia thu hồi móng vuốt về, cưng chiều nhìn Long Tịch Bảo.

Long Tịch Bảo ngồi đơ ra trên ghế sa lon, thở hổn hển, rất quá đáng a…đây là do người nào đây…

Long Tịch Hiên ôm Long Tịch Bảo ngồi ở trên ghế sofa, thay cô vuốt vuốt mấy sợi tóc có chút xốc xếch, mà Long Tịch Bác lại rút mấy tờ khăn giấy nhè nhẹ lau sạch mồ hôi trên mặt cô, cuối cùng còn nhéo nhéo gò má non mềm của cô.

Lúc này, điện thoại của Long Tịch Bảo vang lên, cô kéo túi xách cách đó không xa qua, lấy điện thoại di động ra, là anh Thiên…Nhìn một chút cặp sanh đôi, sau đó bấm nút nghe.

"Bảo Nhi? Em gần đây rất bận sao?" Doãn Thiên hỏi.

"Đúng vậy a, anh Thiên, anh gần đây có khỏe không?"

"Vẫn tốt, hôm nay em có thể tới ăn cơm với anh được không? Anh nấu cho em ăn."

"Hôm nay à…" Long Tịch Bảo theo bản năng nhìn mặt của hai người kia một chút, không biết nên đồng ý hay không.

"Hôm nay là sinh nhật của anh, em sẽ đến chứ?" Doãn Thiên có lẽ nghe ra Long Tịch Bảo do dự, thanh âm hơi cô đơn.

"Vậy thì được, buổi tối gặp, anh Thiên." Long Tịch Bảo mềm lòng bật thốt lên.

"Vậy buổi tối anh chờ em tới."

"Dạ, vậy bye bye."

"Bye, buổi tối lúc tới cẩn thận một chút." Doãn Thiên dịu dàng dặn dò.

"Vâng, đừng lo lắng, em chính là ‘mãnh nữ’ đó"

"Anh nhớ được có người từng nói mình là cô gái tay trói gà không chặt?" Doãn Thiên khẽ cười trêu chọc cô.

"Em tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy trốn không được a...!" Long Tịch Bảo kháng nghị kêu meo meo.

"Đó là cái miêu tả con gái sao?" Doãn Thiên tiếp tục chế giễu người nào đó.

"Ai cần anh lo, em thích, cúp máy đây, em muốn đi chuẩn bị một chút." Long Tịch Bảo nói.

"Đi đi, buổi tối gặp."

"Buổi tối gặp." Long Tịch Bảo cười híp mắt nói, sau khi nói xong nhấn phím kết thúc, thử dò xét nhìn cặp sanh đôi.

"Các người vẫn còn rất nhiều đề tài để nói chuyện." Long Tịch Bác nhướn mày kiếm, rất rõ ràng là đang ghen.

"Bình thường…"

"Em muốn đi sao?" Long Tịch Hiên hỏi khẽ.

"Có thể không?" Long Tịch Bảo thận trọng nhìn anh.

"Em cũng đồng ý với người ta rồi, bọn anh có thể nói không được sao? Nếu như bọn anh nói không thể, em sẽ không đi sao?" Long Tịch Bác xem thường liếc nhìn Long Tịch Bảo một cái, vẻ mặt em biết rõ rồi còn cố hỏi.

"Em gọi điện thoại cho Tuyết Tuyết, gọi cậu ấy đi cùng." Long Tịch Bảo cầm điện thoại di động lên, bấm số.

"Alo, bạn yêu, là tớ nè."

"Bảo Bảo? Sao vậy?"

"Hôm nay cậu có rảnh không?"

"Hôm nay không rảnh nha."

"A… vậy quên đi."

"Sao thế?"

"Không có gì, cậu bận gì thì làm đi, có rảnh rỗi tới tìm tớ."

"Ừ, cậu phải ngoan nha."

"Tớ vẫn luôn rất biết điều."

"Hi vọng là thế."

"Đáng ghét! Bye bye."

"Bye bye."

Cúp điện thoại, Long Tịch Bảo bất đắc dĩ nhìn cặp sanh đôi, nhẹ giọng nói: "Đành phải làm phiền chị Lăng rồi."

Hai anh em nhìn Long Tịch Bảo một chút, bắt đầu liên lạc với Phượng Lăng.
Bình Luận (0)
Comment