Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 72

“Ta muốn ngươi nghĩ cách đem những vật này để ở phòng của cặp sinh đôi cùng Long Tịch Bảo” Nam nhân chỉ món đồ trên bàn, thấp giọng nói.

Nữ nhân nhìn qua món đồ trên bàn, khẽ mở môi đỏ mọng “Những thứ này là…”

“Ngươi không cần quan tâm cái đó là gì, ngươi chỉ cần làm tôt việc ta giao phó là được” Nam nhân lạnh lùng nói, thanh âm rõ ràng không mang theo độ ấm.

Nữ nhân trong mắt nhất thời thoáng qua tia bi thương, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, đi lên phía trước, cầm món đồ trên bàn lên, nhìn một chút khuôn mặt tà mị của người nam nhân trước mặt, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại người nam, hắn mệt mỏi vuốt vuốt trán mình, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng khi nào mới có thể mất đi, không phải chỉ là một người đàn bà thôi hay sao? Vì sao có thể ảnh hưởng đến hắn như thế này, Long Tịch Bảo, anh thật sự đánh giá em quá thấp. Em vì sao lại muốn chọn bọn họ?... tại sao? Là em ép anh...nếu như người em lựa chọn là anh...thì sẽ không tạo ra anh như vậy… (anh này đổi thành họ Đỗ tên Thừa là đc r ~~).

“Bảo Bảo, hôm nay em ăn bao nhiêu đó đủ rồi” Long Tịch Hiên lấy hộp kem trên tay Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng nói.

“Vẫn chưa, hai người lúc không ở nhà thì lại có Cổn Cổn bên cạnh,em không có thời gian ăn uống gì hết” Long Tịch Bảo cố gắng đoạt lại hộp kem trên tay anh.

Long Tịch Bác khinh bỉ nhìn người nào đó đang ngồi trên người Long Tịch Hiên “Trợn tròn mắt nói mò (ý là nói dối ý...thiệt là hoa mỹ), các em không rãnh ăn uống, vậy lúc tụi anh vừa về, thế nào trong phòng em lại có một đống ‘rác…thực phẩm’? Càng lớn càng ngốc, ra đường đừng nói em quen tụi anh, thật mất mặt mà, ăn trộm mà cũng không biết chùi mép”.

Long Tịch Bảo chu môi đỏ mọng, lớn tiếng nói “Đúng rồi, em đâu có được thông minh như hai người, như vậy mới có mỗi lần ‘ăn trộm’ đều quên không lau miệng, vả lại em không có kinh nghiệm này, không giống ai đó kinh nghiệm đầy mình”.

“Long Tịch Bảo !” Long Tịch Bác nghe được nàng đang chế giễu mình, không nhìn được lớn tiếng rống.

“Sao cơ, không thích nghe em thì thôi, em cũng không tính nói tiếp, hừ. Cảm ơn ‘thầy giáo’, đạo lý ‘ăn trộm thì nên chùi mép” em sẽ cố nhớ” Long Tịch Bảo nói xong đứng lên như cơn lốc xoáy nhanh chóng chuồn về phòng.

“Đứng lại, em không được chạy… cái con bé chết tiệt này” Long Tịch Bác tính bắt lấy cô, lại chỉ bắt được không khí.

“Có trông thấy không, em cưng chìu em ấy quá rồi” Long Tịch Bác tức giận ngồi xuống, uống một hớp cà phê.

“Em ấy vẫn luôn như vậy mà, nhanh mồm nhanh miệng, anh ngày đầu tiên biết em ấy sao? Anh nên cố gắng chuẩn bị tinh thần, em ấy cả đời cũng sẽ là như vậy” Long Tịch Hiên khẽ cười nói.

Long Tịch Bác cau mày nhìn Long Tịch Hiên, không nói lời nào.

“Thật ra nếu anh đổi góc độ khác để nhìn, em ấy ghen tỵ là vì em ấy quan tâm chúng ta, vì vậy đôi lúc em ấy mới như vậy, bình tĩnh mà xem xét, chúng ta đối với am ấy là 100% ham muốn chiếm giữ, không muốn buông tha cho em ấy, nhưng chúng ta lại không có trung thành 100%, dù rằng em với anh đều biết rõ những người kia chẳng qua là để phát tiết, nhưng với Bảo Bảo mà nói, có thể tiếp nhận mà không truy cứu đã là rất khó khăn rồi, dù sao những người đó cũng là hạt cát vướng mắt em ấy” Long Tịch Hiên vừa nhìn văn kiện vừa nhẹ nhàng nói đến, âm điệu ôn nhu làm cho người khác thoải mái.

Long Tịch Bác không phản bác gì nữa, anh đem tâm tư nỗ lực đặt trên văn kiện. Thôi, ai kêu anh yêu thương cô, đều là tự tìm lấy...

Long Tịch Bảo nằm trên giường suy nghĩ, cô không muốn nói như vậy, cô biết rõ bọn họ đã cho cô thời gian để tiếp nhận bọn họ mà không nhanh chóng đoạt lấy cô, nên là không thể làm gì ngoại trừ phải tìm người đàn bà khác để phục vụ nhu cầu sinh lý, vậy mà cô còn ghen, thật là có chút nhỏ mọn… cô thật ra không phải là không muốn cho bọn họ, chỉ là cô sợ...rất sợ. Cô biết bọn họ nhịn nhìu như vậy rất cực khổ, đặc biệt là bây giờ bọn họ đã không còn đụng đến bất kỳ nữ nhân nào… Cái đó cô đều biết...có lẽ...đã đến lúc rồi...ân ái thôi mà...không có gì phải sơ, không phải đó cũng chỉ là một cái 1 cùng một cái 0 đặt chung một chỗ hay sao...có gì phải sợ! ...khoan, đợi đã…! 1 với 0 đặt chung một chỗ không phải là 10 hay sao? 10 không phải là tử (chết) sao???... Oh My God, đây là cái ví dụ chết tiệt gì chứ!!! (bạn này có trí tưỡng tượng bay cao bay xa...và bay luôn, chết cười mất…:))

Long Tịch Bảo phiền não đem mặt vùi vào trong gối nằm, không được, càng nghĩ càng loạn. Mở ti vi, bật ‘Cậu bé bút chì’, ôm gối lớn hình trái dâu, nghĩ tới mình thật sự là không trong sáng, thôi thì xem hoạt hình để cảm thụ sự ngây thơ vui vẻ kia thôi.

(‘Cậu bé bút chì’ action.

Shin: mẹ...mẹ xem này.

Mm Shin: đây là cái gì?

Shin: con đem mấy cái râu bắp (mấy cái tua tua ở trong trái bắp ák) đặt ở con voi nhỏ (ý bn Shin là cái ấy) của con, như vậy voi nhỏ liền trở thành voi long dài.

THE END)

Choáng… cái này rất không trong sáng đi... Long Tịch Bảo buồn bực tắt TV, nằm lỳ trên giường, thật là mệt, nhắm mắt một tý chắc không sao...

2 tiếng sau, cặp sinh đôi mở cửa phòng Long Tịch Bảo ra, liền nhìn thấy ‘mỹ nữ xuân thụy đồ’ (cái này mình không bik dịch sao, ý là LTB nằm ngủ mặc đồ gợi cảm…), thật là muốn hại bọn họ chết đi, không cho bọn họ ‘ăn’, lại còn cả ngày lẫn đêm kích thích hormone nam của họ dâng trào, hai người không hẹ mà cùng thở dài đi đến, Long Tịch Bac thay cô đắp lại chăn, Long Tịch Hiên thì lại vuốt vuốt mái tóc của cô, tắt đèn đầu giường rồi cả hai cùng rời đi...trong khi ‘ai đó’ đang trong mộng đẹp.

------------ta chính là tuyến phân cách không thuần khiết--------------
Bình Luận (0)
Comment