Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 78

Long Tịch Bác nghe thấy cô cự tuyệt càng thêm giận dữ, không ngừng dùng sức gặm cắn môi cô, mặc cho mùi máu tươi lan tràn trong miệng. Long Tịch Bảo bị đau đến chảy nước mắt...tại sao lại đối với cô như vậy...anh nói anh thương em...vậy tại sao...anh Bác...đừng như vậy...

Cảm giác được nước mắt của cô, Long Tịch Bác ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng thoáng qua một tia khổ sở, cùng anh ở chung một chỗ rất thống khổ sao? Tại sao cô có thể ngoan ngoãn nằm trong ngực Doãn Thiên Tứ rất ngọt ngào, còn anh đụng vào thì cô lại khóc. Lúc này đây, IQ thiên tài của anh có lẽ đã đi xuống thấp hơn 50 rồi...

“Rất thống khổ sao? Cảm thấy không chịu được có phải không?” Long Tịch Bác cười lạnh hỏi.

Long Tịch Bảo không trả lời, chỉ im lặng chảy nước mắt, quay đầu đi…

“Mau nói chuyện!” Long Tịch Bác tức giận quát.

Long Tịch Bảo vẫn cứ như vậy, nhắm mắt im lặng khóc.

“Đáng chết, ta sẽ làm cho em nói” Long Tịch Bác khẽ nguyền rủa một tiếng, cúi đầu cắn lên nơi nhô ra trước ngực cô...

“A…” Long Tịch Bảo không nhịn được kêu nhỏ một tiếng.

“Nghe đi, thật là dâm đãng, làm cho người khác thèm muốn” Long Tịch Bác cười lạnh nói.

Long Tịch Bảo gắt gao cắn chặt môi dưới, yên lặng chảy nước mắt.

Long Tịch Bác đưa tay đến nơi mềm mại giữa hai chân của cô. Long Tịch Bác theo bản năng kẹp chặt lại đùi ngọc, không chịu mở ra.

“Mở ra, đừng ép ta dùng bạo lực” Long Tịch Bác nhíu mày nói.

Long Tịch Bảo mở đôi mắt đẹp ra nhìn anh, nhẹ nói đến “Anh cho rằng bây giờ không phải là sử dụng bạo lực rồi hay sao? Anh bây giờ là được gọi là cường bạo đó, Long tiên sinh”.

“Cường bạo? Cùng ta ở một chỗ là cường bạo? Còn cùng Doãn Thiên Tứ là cam tâm tình nguyện, tình chàng ý thiếp sao?” Long Tịch Bác lớn giọng hỏi.

“Đúng! Tôi chính là thích cùng với anh ấy ân ái, chính là không nhớ đến anh, anh khiến tôi ghê tởm” Long Tịch Bảo ủy khuất nói lời trái với lương tâm.

“Được, ta liền để em xem coi cái gì gọi là cường bạo” Nói xong, Long Tịch Bác thoát quần áo trên người, dùng sức đẩy bắp đùi cô ra, không có khúc dạo đầu đã phải tiếp nhận vật nóng khổng lồ đưa tới, dùng sức đâm vào...

“A!!!!!!!!!!!!!” Long Tịch Bảo la to một tiếng, đau đến ngất đi.

Mà Long Tịch Bác thì như bị chôn tại chỗ..đây là...màng trinh xử nữ?

Long Tịch Bác còn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy hạ thân cô khít khao kẹp chặt, nhìn cô mặt không chút huyết sắc, anh vội vàng rút vật nóng khổng lồ của mình ra, liền thấy một dòng chất lỏng màu đỏ theo đó chậm rãi chảy ra từ hoa nguyệt của cô.

“Tich Bảo...Tịch Bảo...em làm sao vậy? Em đừng làm anh sợ, Tịch nhi” Long Tịch Bác đau lòng vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng vừa hối tiếc vừa lo lắng…

Long Tịch Bảo không chút phản ứng, mắt nhắm nghiền…

“Tịch nhi...em đừng làm anh sợ...Tịch nhi” Long Tịch Bác gấp gáp vô thức hô to, lúc sau mới nhớ phải gọi bác sĩ, vội vàng tay chân luống cuống mặc lại quần áo, đắp lại chăn cho Long Tịch Bảo, cầm điện thoại đi đến gian phòng khác “Phượng Lăng, lập tức đưa một nữ bác sĩ phụ khoa đến Long gia, càng nhanh càng tốt, bao nhiêu tiên cũng không thành vấn đề, lập tức đi ngay bây giờ”.

Bên kia đầu dây Phượng Lăng bị giọng nói gấp gáp của Long Tịch Bác dọa hết hồn, vội vàng dạ vâng, sau đó Long Tịch Bác liền ngắt điện thoại.

Phượng Lăng ngây ngốc nhìn ống nói...Như thế nào lại muốn tìm bác sĩ phụ khoa chứ?

Cúp điện thoại xong, Long Tịch Bác như gió nhanh chóng đến phòng của Long Tịch Hiên.

Long Tịch Hiên ngồi trên giường lớn màu trắng, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang...tại sao phát sinh chuyện như vậy...tại sao...Long Tịch Bảo vì sao lại không mặc gì nằm trong ngực Doãn Thiên Tứ, hình ảnh đó cứ lởn vởn trong đầu anh không biến mất...trên đất là chiếc váy màu trắng của cô, đồ lót màu trắng bị xé rách...những thứ này tượng trưng cho thuần khiết...tại sao lại biến thành tà ác để cho anh không quên được...Trên giường trắng lại còn vệt máu...hình ảnh đó nhắc nhở anh...người con gái của anh...Bảo Bảo, sinh mệnh của anh, đêm qua là như thế nào triền miên với người đàn ông khác...Bảo Bảo...rốt cuộc tại sao...em lại muốn phản bội bọn anh? Bảo Bảo…

Nhớ lại lúc cô bị ôm đi, ánh mắt cầu xin anh, tim của anh liền đau đớn...Bảo Bảo, anh không phải không muốn cứu em, mà anh sợ...anh sẽ không khống chế được mình mà làm thương tổn em. Bảo Bảo, em có biết cả anh và anh Bác đều rất đau lòng hay không? Em không biết rằng thế giới của tụi anh không có em thì đã không còn ý nghĩa gì nữa sao? Bảo Bảo...nghĩ đến lại ngửa đầu dốc một ngụm rượu vào miệng.

Cửa chợt ‘phanh’ một tiếng mở ra...Long Tịch Bác vọt vào, mặt lo lắng nói “Tịch nhi...Tịch nhi...Tịch nhi...em ấy…”.

Long Tịch Hiên liền ném chai rượu đi, bắt lấy y phục anh trai mình, lo lắng hỏi “Em ấy như thế nào?”.

“Anh...anh…” Long Tịch Bác không biết nên nói gì.

“Long Tịch Bác, anh rốt cuộc làm gì em ấy?” Long Tịch Hiên gấp gáp hét lớn, hoàn toàn mất khống chế.

“Em ấy ngất đi rồi…” Long Tịch Bác nhỏ giọng nói.

"Cái gì?"

“Anh không biết...nhưng là...Tịch nhi vẫn còn là xử nữ…” Long Tịch Bác vừa vui vẻ lại vừa lo lắng nói đến.

Xữ nữ? Bảo Bảo còn là xữ nữ? Nghe vậy trong lòng Long Tịch Hiên liền nổi lên vui mừng, nhưng vừa nghĩ đến cô hôn mê, anh lập tức không vui nhìn Long Tịch Bác “Như vậy thì sao anh còn làm em ấy ngất đi?”.

“Em cho rằng anh muốn sao? Anh cũng rất đau lòng có biết không, anh chỉ vừa mới đâm vào…” Long Tịch Bác không vui quát lại.

“Đủ rồi, đi xem em ấy thế nào rồi” Long Tịch Hiên cắt ngang lời nói mập mờ của Long Tịch Bác, mặc dù là anh em sinh đôi, nhưng là anh vẫn có chút ghen.

————–ta là tuyến phân cách thuần khiết————
Bình Luận (0)
Comment