Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1008

Chương 1008

Có sự giúp đỡ của Triệu Tâm Hằng, công ty điện ảnh và truyền thông của Thẩm Hạ Lan mở ra rất thuận lợi, thậm chí hôm khai trương, Triệu Tâm Hằng không biết từ đâu kéo tới một ngôi sao nhỏ ký hợp đồng.

Đây cũng xem như là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng của công ty Thẩm Hạ Lan.

Triệu Tâm Hằng nói sẽ đích thân dẫn dắt nghệ sĩ này, Thẩm Hạ Lan tự nhiên không có phản đối.

Tranh thủ khoảng thời gian này, cô cũng đọc rất nhiều sách liên quan đến phương diện này, mỗi ngày cô sống rất phong phú, phong phú đến mức cô không có thời gian đi nghĩ tới mọi thứ giữa cô và Diệp Ân Tuấn.

Nháy mắt ba tháng trôi qua.

Công ty điện ảnh và truyền thông của Thẩm Hạ Lan bắt đầu đi vào quỹ đạo, có năm sáu nghệ sĩ ký hợp đồng, càng có hai ngôi sao lớn tọa trấn, điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất khâm phục năng lực của Triệu Tâm Hằng.

Trong bữa tiệc chúc mừng của công ty, Thẩm Hạ Lan nhìn Triệu Tâm Hằng mặt rạng ngời, đột nhiên cầm ly rượu lên, nói với chị ta: “Tâm Hằng, cảm ơn chị, cũng thay tôi cảm ơn anh ấy.”

“Anh ấy? Ai?”

Triệu Tâm Hằng có hơi sững người, có điều nhìn ánh mắt thản nhiên của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên không biết nên nói cái gì rồi.

Thẩm Hạ Lan cũng không có gật đầu, mà cầm ly rượu đi ra ban công.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô thích uống rượu, cũng không phải là nát rượu, chỉ là mỗi tối trước khi ngủ cô sẽ uống một ly rượu vang, có thể khiến cô ngủ say hơn, không một tiếng một giấc nữa, sau đó tỉnh lại phát hiện chiếc giường lớn như vậy chỉ có cô, bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.

Triệu Tâm Hằng cảm thấy Thẩm Hạ Lan biết gì đó, chụp một bức ảnh bóng lưng cô đơn của Thẩm Hạ Lan cho Diệp Ân Tuấn, sau đó gửi đi.

“Cảm xúc của bà chủ không phải quá tốt, cô ấy bảo tôi cảm ơn anh, đoán chắc là sớm đã phát giác ra rồi.”

Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại nhìn rất lâu, đột nhiên nói với Phi: “Chuẩn bị trực thăng, tôi đến thành phố B một chuyến.”

Anh biết mình không nên đến, anh càng biết Thẩm Hạ Lan không muốn thấy anh, nhưng anh vẫn không nhịn được.

Bóng lưng cô đơn của Thẩm Hạ Lan giống như một con dao, từng chút từng chút đâm vào trái tim của anh.

Cô gầy rồi.

Gầy cả một vòng.

Nghe Triệu Tâm Hằng nói cô gần đây đi xã giao còn sẽ uống rượu.

Người phụ nữ này rốt cuộc không biết lòng người hiểm ác sao?

Huống chi là người phụ nữ xinh đẹp như cô!

Diệp Ân Tuấn ôm một trái tim lo lắng đến thành phố B.

Bữa tiệc chúc mừng của Thẩm Hạ Lan tổ chức ở câu lạc bộ Hoàng Đình, không có thuê phòng bao, mà tổ chức ở đại sảnh, chỉ là cô không quá thích ồn ào, một mình trốn ở ban công đón gió lạnh.

Màn đêm rất tối, bầu trời rất lấp lánh, nhưng bên cạnh lại không có người cùng cô ngắm sao.

Khi Diệp Ân Tuấn đến, cảnh nhìn thấy chính là bóng lưng như này của Thẩm Hạ Lan.

Triệu Tâm Hằng vội đi tới đón.

“Diệp tổng, bà chủ cô ấy…”

“Tôi biết rồi, tiếp những người khác đi, không cần quản tôi.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có hơi khàn, đáy mắt cũng mang ít tơ máu, vừa nhìn là biết do thường xuyên mất ngủ gây ra.

Triệu Tâm Hằng cũng không nói nhiều, vội lui sang một bên đi làm việc của mình.

Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn đi tới khoác áo khoác của mình lên vai của Thẩm Hạ Lan, cô mặc ít như vậy, còn đứng ở bên ngoài hóng gió, cũng không sợ bị cảm sao?

Nhưng anh cuối cùng vẫn không đi tới, mà chọn ngồi ở một góc tối, lặng lẽ quan sát Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan uống hết ly rượu trên tay, cảm thấy có hơi lạnh.

Cô xoay người rời khỏi ban công, đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Ánh đèn của câu lạc bộ rất tối, lại cộng thêm tâm trạng của Thẩm Hạ Lan bấp bênh, cho nên cũng không chú ý đối diện có người tới, ‘aiya’ một tiếng, trực tiếp đụng vào người của người đối diện.

“Fuck, con mẹ nó mắt mù à?”

Người đàn ông nói lời thô tục, tính khí rất không tốt.

“Xin lỗi.”

Thẩm Hạ Lan biết là mình sai, vội vàng xin lỗi.

Bình Luận (0)
Comment