Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1139

CHƯƠNG 1139

Tình yêu mà, thật sự rất thần kỳ.

Lúc mì thịt bò lên, Thẩm Hạ Lan đẩy tới trước mặt Phi.

Phi có chút ngại ngùng, nhưng thật sự đói rồi, cũng không giả bộ nữa, ăn tận ba bát to.

“Đậu, anh mấy bữa không ăn rồi?”

“Một ngày.”

Phi húp xong hớp canh cuối cùng, thoáng chốc cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống.

“Sau này đừng như vậy nữa, không tốt cho dạ dày. Nếu anh đói ra bệnh gì, Ân Tuấn sẽ đau lòng.”

Lời của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến Phi rất cảm động.

“Tôi nhất định sẽ không để cô và Sếp Diệp đau lòng.”

“Thật sự xem mình là bàn thức ăn tươi mới rồi? Ý mợ chủ là, nếu anh đói sinh bệnh thì không ai giúp xử lý công ty nữa, đến lúc đó hai vợ chồng son bọn họ muốn sống thế giới hai người cũng không được, Sếp Diệp sẽ đau lòng vợ.”

Lưu Nghệ nói một phen, lập tức khiến Phi cực kỳ ngượng ngùng.

Thẩm Hạ Lan vỗ vai cô ấy: “Nhìn thấu không vạch trần, chúng ta còn có thể làm bạn.”

“Tôi sợ anh ta sẽ bay lên trời.”

Lưu Nghệ thật khiêm tốn trả lời một câu.

Phi cảm thấy mình thực sự quá khó khăn rồi.

Bị mợ chủ và một tên tomboy kích thích đả kích, cuộc đời anh ta thật quá u ám.

“Mợ chủ, tôi về công ty trước.”

“Ừ, trên đường cẩn thận, vì cuộc sống tốt đẹp của tôi và Ân Tuấn, anh nhất định phải bảo trọng ớ.”

Thẩm Hạ Lan khó được trêu đùa.

Phi vừa đứng dậy, xém chút vấp ngã.

Mợ chủ học xấu rồi!

Quả nhiên Lưu Nghệ không phải người tốt lành gì.

Phi thầm phỉ nhổ, nhanh chóng rời đi quán mì thịt bò.

Nụ cười của Thẩm Hạ Lan càng xán lạn.

“Có ý với anh ta?”

Cô dùng cánh tay chọc chọc Lưu Nghệ bên cạnh.

Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, cũng là lần đầu tiên hợp tác, nhưng người ông ngoại giới thiệu tuyệt đối sẽ không sai, hơn nữa cô cũng rất thích tính cách Lưu Nghệ.

Lưu Nghệ cũng không vòng vo, thẳng thắn nói: “Nhìn cũng thuận mắt, chỉ là võ lực không được, phải luyện.”

“Chậm một chút, đừng dọa người ta chạy. Đầu năm nay nam sinh nhỏ ngây thơ như vậy không dễ tìm.”

“Hừ, anh ta có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay tôi? Người Lưu Nghệ tôi nhìn trúng chính là đỉnh núi phải công chiếm, không lấy được chính là không hoàn thành nhiệm vụ. Không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể ở trong quân đội.”

Lý luận tình yêu này của Lưu Nghệ khiến Thẩm Hạ Lan nghe mà vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không lại nói gì. Chuyện tình cảm để đôi bên là được rồi, những thứ khác vẫn là thuận theo tự nhiên đi.”

“Được rồi, chúng ta cũng quay về ăn cơm đi, ông ngoại hẳn đợi nôn nóng rồi.”

Thẩm Hạ Lan đứng dậy rời khỏi quán mì thịt bò.

Lúc Lưu Nghệ nói chuyện với cô đã lên mạng đặt trước xe, bây giờ thời gian vừa khéo, họ vừa ra ngoài, xe đã tới.

Thẩm Hạ Lan rất yên tâm với Lưu Nghệ, trực tiếp bước lên.

Cả đường an toàn về tới nhà họ Tiêu.

Ông cụ Tiêu bận trong bận ngoài, thấy Thẩm Hạ Lan về, lập tức cười nói: “Thật biết chọn thời gian, cơm chín liền về, thính như mũi chó ấy?”

“Ông ngoại, cháu là cháu ngoại ông, ông mắng cháu há chẳng phải kéo cả mình vào?”

Thẩm Hạ Lan cười hì hì trả lời.

“Thật biết nói chuyện, mau vào thay quần áo rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

“Dạ.”

Thẩm Hạ Lan vứt túi lên sofa, sau đó quay về phòng ngủ của mình sửa soạn.

Mặc dù đã lâu không tới bên này, nhưng ông cụ Tiêu vẫn cho người chuẩn bị quần áo và đồ dùng sinh hoạt theo mùa, chính là sợ Thẩm Hạ Lan quay về không có đồ dùng.

Thẩm Hạ Lan mở tủ tìm quần áo, phát hiện trong góc bên cạnh đặt một chiếc hộp nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment