Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1152

Chương 1152

“Lái xe ra ngoài đưa tôi đến nhà giam thứ hai một chuyến, tôi đang ở cổng.”

Thẩm Hạ Lan bảo nhân viên cảnh vệ dừng xe ở cổng quân khu, không bao lâu thì Lưu Nghệ lái xe ra.

Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cô ta trực tiếp xuống xe.

“Mợ chủ, buổi trưa cô ra ngoài sao không gọi tôi?”

Lưu Nghệ có hơi buồn bực, cảm thấy mình bị Thẩm Hạ Lan bỏ rơi.

Thẩm Hạ Lan cười rồi nói: “Đến quân khu thăm con trai của tôi, chú ba của tôi đích thân đến đón nên không làm phiền cô, bây giờ chúng ta đi tới nhà giam thứ hai, tôi phải đi gặp một người.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan lên xe, Lưu Nghệ lái xe đến nhà giam thứ hai.

Khi đến nơi, Thẩm Hạ Lan thật ra rất không muốn đi vào, bầu không khí của nơi này thật sự rất đè nén.

Có điều Diệp Tri Thu sắp phải chết rồi, cái gọi là lời nói của người sắp chết đều là lời thật lòng, có lẽ từ chỗ ông ta có thể có được thông tin hữu dụng gì đó cũng không chừng.

Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ đi vào, sau khi đưa chứng minh thư của mình thì được đưa đến phòng tiếp khách.

Khi Diệp Tri Thu được dẫn ra, Thẩm Hạ Lan sững người.

Ông ta so với trước đây dường như già đi rất nhiều, thậm chí bên mai đã xuất hiện tóc bạc, có điều tinh thần vẫn được.

“Tôi không ngờ cô sẽ đến.”

“Tôi cũng không ngờ ông muốn gặp tôi. Tôi tưởng người cuối cùng ông muốn gặp nhất là Mạnh Vũ Kha.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.

Diệp Tri Thu cười khổ một tiếng: “Bây giờ còn gặp bà ấy làm cái gì? Kiếp này tôi vì bà ấy, không hối hận.”

Ở vấn đề đối đãi với Mạnh Vũ Kha, Diệp Tri Thu thật sự khiến Thẩm Hạ Lan có hơi cảm động.

Hiếm có người nào si tình đối đãi với Mạnh Vũ Kha như vậy.

Có lẽ đàn ông của nhà họ Diệp đều si tình, có điều Diệp Tri Thu lại vì yêu tình mà đi vào ngõ cụt.

Thẩm Hạ Lan thở dài trong lòng, thấp giọng hỏi: “Ông có gì muốn nói với tôi sao?”

Diệp Tri Thu gật đầu.

“Thật ra chuyện này tôi nên tìm Diệp Ân Tuấn, hoặc là Tử, dù sao bọn họ một người là cháu trai của tôi, một người là con gái của tôi, nhưng tôi biết, Diệp Ân Tuấn không thèm để ý người chú như tôi, mà Tử, nghe nói nó mang thai rồi, cho nên đừng để nó dính vận không sạch ở tôi. Kiếp này tôi không làm được một chuyện gì cho nó, bây giờ cũng không cần người ba như tôi làm cái gì cả. Tôi suy đi nghĩ lại, cũng chỉ đành tìm cô.”

Lời của Diệp Tri Thu khiến Thẩm Hạ Lan có hơi cười lạnh.

“Ông hại mẹ tôi Tiêu Ái chết trong biển lửa, hại ba tôi thi cốt không còn, ông lại cảm thấy tôi sẽ đồng ý chuyện mà ông nhờ cậy sao?”

Mãi đến bây giờ, Thẩm Hạ Lan vẫn nghĩ đến trận hỏa hoạn của Tiêu Ái và Hoắc Chấn Phong.

Thế lửa cuồn cuộn như vậy, bốc thẳng lên trời, gần như nhuộm đỏ mắt của tất cả mọi người.

Tay của Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay lại.

Diệp Tri Thu tự nhiên có thể cảm nhận được sự thù hận của Thẩm Hạ Lan, có điều ông ta bây giờ thật sự không có ai nhờ cậy nữa rồi.

“Tôi biết cô hận tôi, tôi cũng biết cô có thể sẽ không đồng ý chuyện nhờ cậy của tôi, nhưng tôi có thể dùng một bí mật để trao đổi với cô.”

“Bí mật gì?”

Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.

Diệp Tri Thu nhìn cô, thấp giọng nói: “Trước chuyện nhờ cậy của tôi trước, tôi sắp chết rồi, cô chắc cũng nghe nói rồi, bị xử bắn. Tôi kiếp này đã làm nhiều chuyện sai như vậy, cuối cùng có kết cục như này không trách được, tôi không oan. Chỉ là Vũ Kha quá đáng thương.”

“Ông là muốn kêu tôi thay ông chăm sóc bà ta sao? Nếu là chuyện như này, tôi có thể đồng ý với ông, dù sao nhà họ Diệp không thiếu một phần cơm của bà ta.”

Thẩm Hạ Lan hờ hững nói.

Mạnh Vũ Kha tính là một người đáng thương, tuy có lẽ bà ta còn có tâm tư gì khác, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà ta nếu như mất đi Diệp Tri Thu, cũng không tạo ra được sóng gió gì.

Nhưng Diệp Tri Thu lại lắc đầu nói: “Tính tình của Vũ Kha tôi hiểu nhất, nếu như tôi chết rồi, bà ấy tuyệt đối sẽ sống một mình. Cho nên cũng không cần thiết lãng phí lương thực của nhà họ Diệp.”

Bình Luận (0)
Comment