Thẩm Hạ Lan vui vẻ nhìn màn hình cười ngây ngốc, tình cảm trong đáy mắt khiến Mạc Nhiên có chút chướng mắt.
“Cười đi, đợi anh ta đến rồi tôi sẽ khiến anh ta chết trước mặt cô, đến lúc đó tôi xem xem cô còn có thể cười được không.
”
Lời của Mạc Nhiên không chút ảnh hưởng Thẩm Hạ Lan.
Cô cười nói: “Chồng tôi thật đẹp trai! Tôi tin lúc anh ấy bắt người xấu sẽ càng đẹp.
”
“Câm mồm!”
Con ngươi Mạc Nhiên bỗng trầm xuống, tay cũng bất giác đặt lên khẩu súng bên hông.
“Anh làm gì? Nói không lại người ta thì muốn dùng súng? Anh thật đàn ông nha!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp khinh thường liếc Mạc Nhiên một cái, không hề để tâm đến động tác của anh ta.
“Nhưng dù anh muốn bắn chết tôi, tôi vẫn phải nói, chồng tôi thật đẹp trai! Đẹp hơn anh nhiều!”
Câu này như một nhát dao khiến mí mắt Mạc Nhiên giật giật.
Người phụ nữ này thật sự là trời sinh thiếu mất dây thần kinh? Hay thật sự đầu óc có bệnh?
Anh ta không tin người phụ nữ nào nhìn thấy nhiều phần tử khủng bố như vậy mà không sợ hãi!
“Cô, ra đây!”
Mạc Nhiên trực tiếp chỉ tên kêu một người phụ nữ đi ra, dọa cô ta thét chói tai cầu xin tha thứ.
“Đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi!”
Người phụ nữ sợ hãi khóc lóc nước mắt nước mũi lèm nhèm.
Mạc Nhiên lúc này mới cảm thấy có chút cảm giác chân thật.
Đúng rồi!
Đây mới là tư thế đúng đắn của con tin đối với phần tử khủng bố.
Anh ta lại nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, thấy cô khinh thường liếc nhìn mình, lại quay đầu nhìn màn hình giám sát, khóe môi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Chồng tôi lái xe cũng đẹp trai như vậy.
”
Mạc Nhiên cảm thấy đầu mình giật tưng tưng.
“Tắt màn hình giám sát cho tôi!”
“Nhưng mà lão đại, tắt rồi thì không thể giám sát được vị trí của Diệp Ân Tuấn.
”
Thuộc hạ run sợ nói.
Mạc Nhiên cho anh ta một bạt tai.
“Cậu là đầu heo sao? Tắt giám sát ở đây, thì các cậu không biết ra ngoài xem à?”
“Dạ dạ dạ.
”
Thuộc hạ tự nhiên gặp tai họa, vội tắt máy giám sát chạy ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nữa, ít nhiều cũng có chút thất vọng.
“Tôi có thể ra ngoài cửa đợi chồng tôi sao?”
“Cô đàng hoàng đợi cho tôi!”
Mạc Nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Người phụ nữ này là đồ ngốc đi?
Đã lúc nào rồi, cô lại còn có tâm trạng mê trai?
Chủ yếu là họ ngay cả con cũng có rồi, ân ái như vậy cho ai xem chứ?
Bắt nạt anh ta không có bạn gái đúng không?
Mạc Nhiên thầm buồn bực trong lòng.
Anh ta cảm thấy mình làm phần tử khủng bố cũng thật thất bại, lại bị một người phụ nữ não tàn chọc tức đến xém chút dậm chân.
Mạc Nhiên hung hăng trừng mắt Thẩm Hạ Lan, xoay người đi hút điếu thuốc.
“Anh có thể ra ngoài hút không?”
Thẩm Hạ Lan bị sặc ho liên tục.
Mạc Nhiên này, hút thuốc mà còn hút thuốc nước, loại chế tạo thủ công, mùi vị cực kỳ nồng.
Mạc Nhiên lại cười tà ác nói: “Tôi là phần tử khủng bố, cô cảm thấy tôi sẽ nghe lời cô?”
“Cũng đúng.
”.