Diệp Ân Tuấn cũng lười nghe bọn họ nói cái gì, chỉ cần bà xã của mình vui vẻ là được rồi, nhưng mà mấy chuyện mất mặt như thế này có đánh chết anh anh cũng chỉ làm một lần trong đời.
Anh âm thầm nói ở trong lòng rồi lại mang giày vào.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, quả thật có chút ghen tị.
Cô là một người phụ nữ mà lại không xinh đẹp bằng anh.
Có công bằng không vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan quẹt thẻ, nắm tay của Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi cửa hàng bán quần áo.
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn co rút.
“Không phải là em để anh ăn mặc như thế này đi dạo phố với em đó chứ?”
“Rất tốt mà, từ giờ trở đi anh là bạn thân của em.”
Thẩm Hạ Lan cười vô cùng thỏa mãn.
Diệp Ân Tuấn có khó chịu bao nhiêu, khi nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của Thẩm Hạ Lan thì cũng thỏa hiệp lần nữa.
Hai người đi dạo phố, phong cảnh thật sự xinh đẹp đến chói mắt.
Có mấy người đàn ông đi ngang qua, bọn họ còn huýt sáo với Diệp Ân Tuấn.
“Này người đẹp, chơi với anh đây một chút nha?”
Có mấy tên lưu manh còn không sợ chết, thậm chí bắt đầu giở trò đùa cợt với Diệp Ân Tuấn.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn đen như đáy nồi, nếu như không phải vì Thẩm Hạ Lan, anh đã sớm đi qua đó xử lý mấy người bọn họ.
Thẩm Hạ Lan nhịn cười, kìm nén đến nỗi sắp nội thương.
Hai người đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Thẩm Hạ Lan mua một bó hoa hồng, sau đó lại đi vào trong cửa hàng đồ trang sức mua một chiếc nhẫn, rồi cô lại đưa những thứ này cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhận lấy, đi đến bên hồ cùng với Thẩm Hạ Lan.
Cảnh sắc nơi đây rất đẹp, người ở bên cạnh cũng đẹp.
Thẩm Hạ Lan thoải mái nói: “Tìm một người chụp lại khoảnh khắc động lòng người của chúng ta đi.”
Điều đã đến bước này rồi, Diệp Ân Tuấn trực tiếp vò mẻ không sợ rơi mà chơi đùa với Thẩm Hạ Lan.
“Em muốn sao cũng được.”
Thẩm Hạ Lan tìm một người trẻ tuổi đi ngang qua, cho bọn họ chút tiền, kêu bọn họ hỗ trợ quay một đoạn video.
Bởi vì cho tiền tương đối nhiều, cậu trai đó vui vẻ hỗ trợ.
Thẩm Hạ Lan đứng trước mặt của Diệp Ân Tuấn, mỉm cười nhìn anh.
Diệp Ân Tuấn có chút xấu hổ, nhưng mà anh vẫn muốn quỳ một chân xuống với Thẩm Hạ Lan, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
“Em thay đổi chủ ý rồi?”
“Hả?”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, liền nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Em muốn cầu hôn anh, bây giờ anh là một cô gái xinh đẹp mà, Diệp tổng.”
Anh đột nhiên rất muốn cạy mở đầu của Thẩm Hạ Lan ra để xem xem rốt cuộc ở bên trong có chứa những thứ kỳ quái gì.
“Có thể không chơi được không?”
“Thế nhưng em thích mà.”
Câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã làm Diệp Ân Tuấn thỏa hiệp lần nữa.
“Em cứ tùy ý đi, em vui là được rồi.”
Anh chớp mắt, cảm thấy lông mi làm cho mắt của anh vô cùng khó chịu.
Đây chính là tội mà con người phải chịu.
Thẩm Hạ Lan không thấy sự khó chịu của Diệp Ân Tuấn, cô nhanh chóng chạy đến chỗ gần đó thay một bộ đồ vest màu trắng rồi trở về.
Cô bước đi trông giống như một công tử nhã nhặn.
Diệp Ân Tuấn nhìn bước đi mông lung của Thẩm Hạ Lan, không khỏi co rúm lại..