Diệp Minh Triết cười nói: “Mẹ con đâu?”
“Đi dạo mệt mỏi, bây giờ ngủ rồi.”
“Ngày hôm qua là sinh nhật của ba, con sợ làm phiền thời gian riêng tư của ba với mẹ, cho nên con mới không gọi điện thoại cho ba.
Mặc dù hôm nay đã trễ rồi, nhưng mà con vẫn muốn tự mình nói với ba một tiếng.
Lão Diệp, sinh nhật vui vẻ.”
Lời nói của Diệp Minh Triết khiến trái tim của Diệp Ân Tuấn thấy ấm áp.
“Cảm ơn con”
“Con với Diệp Tranh có chuẩn bị quà cho ba, chờ đến khi ba đón tết xong trở về thì nhìn xem, cái con bé ăn hàng Nghê Nghê chuẩn bị bánh gato cho ba, nói là muốn gửi bưu điện đến cho ba.
Ba cũng biết rồi đó, chuyện đó căn bản không có khả năng mà, cho nên con với Diệp Tranh đã chụp một tấm ảnh bánh gato gửi qua cho ba, coi như là tặng ba, còn cái bánh gato thì bị một mình em ấy ăn rồi.”
Diệp Minh Triết nói rồi trực tiếp gửi một tấm ảnh chụp bánh gato tới.
Cái bánh này làm không đẹp cho lắm, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được người làm đã cố gắng.
“Tự tay Nghề Nghề làm hả?”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không ăn được, nhưng mà vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Diệp Minh Triết có chút ghét bỏ mà nói: “Má Hoàng có giúp một chút, còn lại là do em ấy làm, nhưng mà bánh gato này đã làm lãng phí một túi bột mì, con cảm thấy không bằng dùng tiền mua cho rồi, được không bị mất.”
“Cái đó khác, đây là tấm lòng của con gái ba dành cho ba mà”
Diệp Ân Tuấn càng thấy hạnh phúc.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bất giác nở nụ cười Diệp Minh Triết có chút khinh bỉ mà nói: “Lão Diệp, ba cũng dễ dàng thỏa mãn quá rồi đó.
Được rồi, nói như thế nào thì Nghề Nghê cũng là người tình nhỏ kiếp trước của ba, con với Diệp Tranh không tranh giành tình cảm với em ấy đâu.
Được rồi, cũng không còn
việc gì nữa, ba với mẹ ở bên ngoài chơi thật vui đi, ở trong nhà cũng không cần hai người phải lo lắng.
Con nghỉ rồi, con với Diệp Tranh sẽ ở nhà thật ngoan, Nghề Nghệ cũng sẽ thật ngoan, nếu như có thể, hai người lại sinh thêm cho bọn con em trai hoặc là em gái nhỏ gì đó cũng được.”
Nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, khóe miệng của Diệp Ân Tuấn co rút.
Đứa nhỏ này thật sự chỉ mới bốn tuổi thôi hả?
Không!
Sắp đến năm tuổi rồi.
Nhưng mà có phải những gì mà nó hiểu có hơi nhiều rồi không? Thấy Diệp Ân Tuấn hơi cau mày, Diệp Minh Triết vội vàng cúp điện thoại.
Diệp Ân Tuấn nhớ đến lời nói của Diệp Minh Triết.
Em trai nhỏ em gái nhỏ hả?
Đời này cũng đừng có nghĩ.
Anh tắt máy vi tính, trở về bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
Nhìn Thẩm Hạ Lan ngủ yên ổn như thế, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy rất an tâm, rất thỏa mãn.
Đã có ba đứa con rồi, bây giờ anh chỉ muốn chăm sóc cho Thẩm Hạ Lan thật tốt, không thể để cô tiếp tục chịu đựng nỗi khổ sinh đẻ, nỗi khổ mang thai, cứ sống vui vẻ, sống sung sướng là được rồi.
Diệp Ân Tuấn nằm xuống ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, thân thể mềm mại cùng với hương thơm nhạt nhạt ấy vây quanh
anh, toàn thân nhịn không được mà trở nên khô nóng, suy nghĩ linh tinh.
Anh cúi đầu xuống, hôn lên trên mặt của Thẩm Hạ Lan.
Lông mày của cô, mắt của cô, cái mũi của cô, miệng của cô, cằm của cô… Diệp Ân Tuấn hôn Thẩm Hạ Lan, thân thể chậm rãi xảy ra biến hóa.
Đột nhiên ầm một tiếng, sau đó là tiếng súng dày đặc vàng trên bầu trời.
Diệp Ân Tuấn cau mày, một khắc sau, Thẩm Hạ Lan mở đôi mắt nhập nhèm ra.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?”.