Trong mắt của Thẩm Hạ Lan xẹt qua một tia lạnh lùng, trở tay lại vung một tay tát vào mặt của Dư Khinh Hồng.
“A!”
Dư Khinh Hồng không kịp chuẩn bị té lăn trên mặt đất.
“Cô dám đánh tôi?”
“Tại sao tôi lại không dám đánh cô, nói cho cùng tôi là chị của cô, hỗn láo với tôi, mẹ không có ở đây, cô không biết là chị như mẹ hả, tôi dạy cô đạo lý làm người.”
Thẩm Hạ Lan nói năng hùng hồn, Dư Khinh Hồng lại hứ một tiếng.
“Tôi nhổ vào! Cô là chị của tôi hả? Thẩm Hạ Lan, cô có biết tốt xấu không vậy, những chuyện mà cô làm với tôi là chuyện của một người chị nên làm với em gái mình?”
“Cái đó thì cũng phải xem xem cô em gái này có an phận thủ thường hay không, Dư Khinh Hồng, tôi đưa cô đến chỗ của ông ngoại là do nể tình giữa chúng ta chảy cùng một dòng máu, nếu như cô có thể cải tà quy chính quay đầu làm người, tôi vẫn sẽ nhận cô em gái là cô, dù sao thì cô chính là người duy nhất chảy cùng dòng máu với tôi còn lại ở trên đời này.
Nhưng mà nếu như cô tiếp tục bị ma quỷ ám ảnh cố chấp, đừng có trách tôi không khách khí với cô, lần này không có Mike cầu tình cho cô đâu, tự cô giải vây đi.”
Thẩm Hạ Lan nói đến đó, Dư Khinh Hồng có nghe lọt tai hay không thì cô không biết.
Dư Khinh Hồng hừ lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng mà cảm xúc trong đáy mắt đã cho Thẩm Hạ Lan biết rằng cô ta sẽ không quay đầu.
Con đường là do mình đã chọn, nếu như Dư Khinh Hồng đã không muốn quay đầu, Thẩm Hạ Lan cũng không có gì để tiếc nuối, dù sao thì cũng không phải là người cùng một đường.
Thẩm Hạ Lan không thèm quan tâm Dư Khinh Hồng mà là trực tiếp đi đến chỗ của Dũng.
“Anh Dũng, Khương Hiểu đâu rồi?”
“Khương Hiểu đi lấy thuốc cho lão thủ trưởng rồi.”
Lời nói của Dũng làm Thẩm Hạ Lan sững lại.
“Lấy thuốc hả, ông ngoại của tôi sao vậy?”
Dũng thấy cô sốt ruột, vội vàng nói: “Không có chuyện gì đâu, gần đây Khương Hiểu đang để lão thủ trưởng điều dưỡng thân thể, lão thủ trưởng bị thiếu hụt canxi nên xương cốt không tốt lắm, hay mõi lưng mõi chân.
Khương Hiểu đã tự mình đến bệnh viện lấy thuốc cho ông ấy, một lát nữa sẽ trở lại.”
Nghe thấy Dũng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng.
Nếu như Khương Hiểu phải lấy thuốc gì đó, trực tiếp gọi điện thoại cho Lam Thần để Lam Thần đến bệnh viện lấy thuốc là được rồi, cần gì phải tự mình đi chứ?
Thẩm Hạ Lan không muốn để cho Dũng nhìn thấy mình căng thẳng, cô cười nói với anh ta: “Anh Dũng, Ân Tuấn nhà tôi vẫn còn đang ngủ, tôi lén lút đi ra ngoài, chỉ sợ là bây giờ đã tỉnh lại rồi, tìm không thấy tôi, không biết là có lo lắng không nữa.
Tôi đi về trước nha, một lát nữa anh nói một tiếng với ông giúp tôi nha.”
“Không ở lại ăn cơm hả?”
Dũng bất ngờ.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không cần đâu, trở về ăn cơm với chồng tôi, để anh ấy ăn cơm một mình rất đáng thương.”
“Vợ chồng trẻ đúng là yêu thương nhau.”
Dũng thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì cũng không thể ép buộc gì nữa, chỉ có thể nhẹ gật đầu, mỉm cười đưa Thẩm Hạ Lan đi khỏi..