“Diệp Minh Triết, con đang an ủi mẹ sao?”
Thẩm Hạ Lan không thể không hỏi một câu.
“Nếu không thì sao?”
Diệp Minh Triết cảm thấy Thẩm Hạ Lan bị lão Diệp cưng chiều quá nên não không còn tốt rồi, vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?
Thẩm Hạ Lan lần nữa bị xem thường.
Cuộc trò chuyện này không thể nói tiếp nữa.
“Mẹ muốn đi ngủ, con tự chơi đi.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực đi ra khỏi thư phòng.
Diệp Minh Triết cảm thấy mình quá khó rồi.
Cậu bé cũng đã cam nguyện bỏ xuống thân phận thiên tài cùng nhau chơi vương giả với mẹ, thế nào lại đắc tội với mẹ rồi?
Ặc, phụ nữ.
Quả nhiên tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi.
Cậu bé lắc đầu, sau đó đi sang một bên bắt đầu đăng nhập vào tài khoản của mình.
Thẩm Hạ Lan là thật lòng buồn bực, nhưng sau khi về đến phòng thì cũng có hơi lo lắng cho Diệp Ân Tuấn.
Anh đến quân khu lâu như vậy sao còn chưa trở về?
Lẽ nào là vì còn có chuyện hay sao?
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi, tránh để bị Diệp Ân Tuấn nghĩ anh sợ nên anh ở lại quân khu.
Cô không muốn can thiệp vào quyết định của Diệp Ân Tuấn.
Nếu Diệp Ân Tuấn thật sự muốn ở lại quân khu, cô cũng sẽ điều chỉnh tâm thái làm tốt một người vợ quân nhân, nhưng nếu Diệp Ân Tuấn muốn quay về, cô càng thêm vui mừng.
Thẩm Hạ Lan nghĩ một lát thì có hơi buồn ngủ.
Cô dựa vào đầu giường, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Ân Tuấn trở về, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh chơi trong phòng khách, mà Diệp Minh Triết đoán chắc ở thư phòng, lại không thấy Thẩm Hạ Lan.
“Nghê Nghê, Tranh, mẹ đâu?”
Diệp Ân Tuấn để áo khoác ở chỗ cửa ra vào.
Diệp Nghê Nghê lập tức chạy lại, giang cánh tay nhỏ ra để Diệp Ân Tuấn bế.
Diệp Ân Tuấn dịu dàng bế cô bé lên.
“Aiya, công chúa nhỏ nhà ba hình như nặng hơn rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến mặt của Diệp Nghê Nghê có hơi xụ xuống.
“Ba, ba là nói con béo rồi sao?”
“Không có, ba là nói công chúa nhỏ nhà chúng ta lớn rồi.”
Diệp Ân Tuấn rất muốn sống nên nói.
Diệp Nghê Nghê bỗng chốc trở nên vui vẻ cười nói.
“Ba là tốt nhất.”.